Tiểu Vũ dạo trả lời Nhan đủ màu sắc: [Khóc ngất mất thôi! Bảo , nấm hôm qua tươi rói, ngon hơn tất cả loại nấm từng ăn. Hóa là nấm rừng hấp thu sương mai ? Huhuhu, mới cơ hội ăn thứ hai đây? Tươi thật sự quá tươi!]
Viên Viên đầu thỏ trả lời Nhan đủ màu sắc: [Gào, rốt cuộc bỏ lỡ cái gì thế ! Nấm ngon trong núi, bỏ qua. Hối hận quá, cực kỳ hối hận, thèm c.h.ế.t mất. 🤤]
Bầu trời màu lam: [Có ai hiểu cảm giác hơn nửa đêm xem tin nhắn nhóm, đói bụng cồn cào ? Rốt cuộc nấm ngon đến mức nào ?]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan đủ màu sắc: [Cái tùy duyên . Không nguyên liệu thì cũng chịu thôi. / Bó tay]
Ngày hôm , tổng doanh thu của Nhan Yên đạt 2505 đồng, tăng nhẹ.
Ngày thứ ba, tổng doanh thu là 2360 đồng.
Doanh thu của cô bắt đầu duy trì định, d.a.o động quanh mức 2300 đồng. Dù , Nhan Yên vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Như khi, khi dọn hàng, Nhan Yên kiểm tra dự báo thời tiết. Hôm nay trời nhiều mây, nhưng hai ngày nữa sẽ mưa lớn kéo dài mười hai tiếng, kèm theo mưa rào rải rác và gió giật cấp 7. Gió to mưa lớn thế thì gay . Sáng ngày mốt thể mở sạp , cô buộc thông báo nghỉ bán.
Biết Nhan Yên nghỉ bán hai ngày vì lý do thời tiết, các khách hàng trong nhóm 1 và nhóm 2 đều bày tỏ sự thông cảm. chỉ cần nghĩ đến việc nhịn ăn đồ kho liên tục hai ngày, họ thấy bồn chồn khó chịu trong lòng.
Thẩm Viên, với sở thích ẩm thực đặc biệt là đầu thỏ, càng cảm thấy như một cú sốc. Hôm qua cô còn định bụng mai mua mấy cái về gặm cho thỏa cơn thèm, kết quả tin Nhan Yên nghỉ bán. Nghỉ lễ thì còn chấp nhận , nhưng hễ gặp thời tiết là nghỉ, thế thì .
Làm để Nhan Yên thể mở sạp liên tục đây? Thuê một cửa hàng mái che chắn mưa gió là ý ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-42-thue-cua-hang-1.html.]
Trong khi các khách khác đang kêu rên và than vãn trong nhóm chat, bộ óc của Thẩm Viên xoay chuyển cực nhanh, và cô chợt nghĩ đến việc gợi ý Nhan Yên thuê mặt bằng.
“Cô giới thiệu quen cho thuê cửa hàng ? Khoan , cửa hàng?”
Nhan Yên chần chừ một lát, ngượng ngùng về khó khăn của : “Mặt bằng đắt lắm, tạm thời thuê nổi.”
Thực , bố Nhan Quốc Hoa ngỏ ý thuê cửa hàng cho cô. Mỗi ngày con gái lái xe điện ba bánh bôn ba đường, gió táp nắng thiêu, ông lo lắng việc an . Nhan Yên từ chối, cô tự nỗ lực, dựa đôi tay để nên sự nghiệp.
Trong điện thoại, giọng Thẩm Viên vang lên: “Mặt bằng là của họ hàng , giá hời, thể thuê nửa năm, tiền thuê mỗi tháng chỉ cần 2500 đồng. Có điều đường khó, gồ ghề một chút. Khi nào rảnh, chị cứ liên hệ với dì xem .”
Một tháng 2500 đồng, thể ký hợp đồng nửa năm, là điều kiện khiến Nhan Yên vô cùng động lòng.
Nghe mức thuê hời như , Nhan Quốc Hoa theo bản năng lo sợ con gái lừa. Ngay lập tức, ông quyết định xin nghỉ nửa ngày để cùng Nhan Yên đến tận nơi xem xét tình hình thực tế.
Mặt bằng cách phố ăn vặt xa, chỉ cần băng qua một con đường là đến gần Đại học Giang Nam. Để tới phố ăn vặt, qua con đường . Phía ngoài tập trung các cửa hàng quần áo, trang sức, quán sữa, bên trong là khu dân cư, tạo lượng qua khá định.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự. Sau khi chào hỏi, Nhan Yên bà họ Dương.
Bà Dương dẫn hai bố con Nhan Yên trong con hẻm, rẽ qua một góc. Bà chỉ một quán sữa đang dán chữ “Cửa hàng chuyển nhượng” và : “Đây chính là mặt bằng của . Tiền thuê ở đây rẻ, cực kỳ phù hợp với những trẻ mới khởi nghiệp.”
Ông Nhan Quốc Hoa ngay cửa, quan sát xung quanh: "Trà sữa Bốn Mùa... Quán đây bán sữa ?"