Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 47: Mở cửa hàng - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:52:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ruột heo thì thối vô cùng, cô chỉ mới sơ chế đầu thỏ, đầu vịt và cật heo thôi chịu đủ , ruột heo á? Không , kiên quyết thể !

Thẩm Viên nhún vai: "Ruột heo kho hề thối, ăn thơm lừng."

Nhan Yên cứng mặt: " từ chối."

Thẩm Viên liền liếc Úc Nam Tri. Làn da Úc Nam Tri trắng nõn nà, khuôn mặt rực rỡ lay động lòng . Hàng lông mày cô khẽ cau , trông như đóa hoa đào tháng ba tươi một cơn mưa rào thổi qua, khiến thể nhẫn tâm.

Đôi mắt Úc Nam Tri long lanh ngấn nước, cô nhẹ nhàng Nhan Yên: "Chị chủ, chị thật sự suy xét ruột heo kho ?"

Bị ánh mắt lấp lánh của mỹ nhân chằm chằm, Nhan Yên thoáng chốc mềm lòng, cứ như ma xui quỷ khiến, cô gật đầu: "Vậy... sẽ thử xem?"

Thẩm Viên mừng rỡ mặt. Lần Nhan Yên Úc Nam Tri mấy , cô chắc chắn là " mê cái ". Quả nhiên, ha ha ha! Kế sách thành công. Nghĩ đến việc sắp ăn món ruột heo kho ngon lành, trong lòng Thẩm Viên vô cùng sung sướng và mãn nguyện.

Trước khi , Thẩm Viên còn quên nhắc nhở Nhan Yên về tiến độ trồng nấm: "Hy vọng sớm ăn nấm tươi nha! Em tin rằng chị chủ Nhan đáng yêu sẽ để tụi em thất vọng , đúng !"

Nhan Yên cảm giác các cô gái trêu chọc, nhưng mà, họ gọi cô là "chị chủ đáng yêu" cơ đấy!

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhan Yên trấn an: "Được , sẽ hỏi thăm giúp các cô. Nếu tin tức chắc chắn, sẽ thông báo ngay lập tức trong nhóm chat."

"Ông bà ơi, chúng cháu xin phép về trường ạ." Sau khi vẫy tay tạm biệt ông bà ngoại của Nhan Yên, Thẩm Viên và cô bạn cùng phòng liền rời .

Ban đầu Nhan Yên cứ nghĩ ngày đầu khai trương chắc chắn sẽ quá suôn sẻ, dù vị trí quầy hàng lý tưởng bằng khu phố ăn vặt truyền thống.

Thế nhưng, ngay khi Thẩm Viên và cô bạn khỏi, từng tốp khách hàng mới lũ lượt kéo đến. Chỉ vài phút , quầy xếp thành một hàng dài dằng dặc.

Trong lúc bận rộn, ông bà ngoại chính là trợ thủ đắc lực nhất của Nhan Yên. Cô chỉ cần đóng gói hộp dùng một , ông ngoại nhanh chóng cho túi nilon, giúp tiết kiệm ít thời gian. Bà ngoại phụ trách quầy pha chế, sữa đậu nành đậu phộng trò chuyện vui vẻ với những vị khách đang kiên nhẫn xếp hàng chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-47-mo-cua-hang-4.html.]

Mọi khi chỉ cần bày sạp tới hai tiếng là cô bán hết veo bộ các món kho và bánh cuộn trái cây. Hôm nay, Nhan Yên chỉ tốn thêm vỏn vẹn nửa tiếng nữa. Sau tổng cộng hai tiếng rưỡi buôn bán, cô bắt đầu dọn dẹp đồ bếp, chuẩn đóng cửa hàng.

Ông ngoại đến định phụ một tay, nhưng Nhan Yên ấn xuống chiếc ghế gấp bên cạnh: “Cháu tự mà, ông nghỉ ạ."

Dọn dẹp xong xuôi hết đồ dùng và khu vực bếp, trời vẫn còn khá sớm. Nhan Yên khóa chiếc xe điện ba bánh , chuẩn đưa hai ông bà về nhà.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến đến gần, kèm theo là giọng hổn hển của một đàn ông: " đến trễ đấy chứ!"

Nhan Yên trả lời: "Hết hàng , hôm nay cháu bán nữa."

Người đàn ông xua tay: " đến để mua đồ kho, đến để tặng lẵng hoa khai trương. Cô còn nhớ Tống Thành ? Anh trai đấy, đang ở tỉnh khác, cô mở tiệm nên cố ý nhờ mang lẵng hoa đến tặng."

Nhan Yên sững sờ.

Tống Thành? Cô nhớ là một gã đầu trọc, đầy hình xăm, vóc dáng cao lớn, trông như dân giang hồ. Hắn từng là khách hàng quen thuộc, thích ăn xiên cật.

Nói thì cũng , đối phương lâu ghé qua, mà cô và Tống Thành cũng chẳng tính là bạn bè. Tự dưng tặng lẵng hoa gì, chẳng quá lãng phí tiền ?

Phải đóng tiền thuê quầy nửa năm, Nhan Yên đang nghèo rớt mồng tơi, trong túi còn sạch sẽ hơn cả mặt tiền cửa hàng. Đến nỗi bố cô, ông bà Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan, tặng lẵng hoa cho cô, cô cũng lập tức từ chối vì nghĩ thể tiết kiệm chút nào chút đó.

Một lẵng hoa giá bảy mươi, tám mươi, đắt hơn thì cả trăm tệ, chỉ là một hình thức, thể ăn thể uống, chẳng lý do gì mua.

Ấy , ông bà ngoại tặng cô hai cái , coi như hai trăm tệ đổ sông đổ biển, Nhan Yên nghĩ đến mà xót xa!

Thôi thì đành , đành chịu mắc nợ ân tình của Tống Thành.

 

Loading...