Dù sớm muộn gì  cũng chết, hơn nữa  còn là pháo hôi, nhưng nghĩ đến cách c.h.ế.t của , Trình Cẩn vẫn  nhịn  mà ngước  Chử Thừa Diệp một cái.
Đẹp trai thế , thật đáng tiếc…
“Bốp!”
Chử Thừa Diệp vỗ mạnh xuống bàn, bánh ngọt và   bàn như núi lở đất sụp, va   phát  tiếng động lớn.
Tất cả   trong phòng đồng loạt quỳ xuống,  ai dám thở mạnh.
Việc phụ  của Vinh quý phi dựa  quyền thế để nhét nữ nhi  cung  đủ khiến hoàng thượng khó chịu, nay Vinh quý phi còn   chuyện độc ác như , dám đẩy Huệ quý nhân xuống hồ.
Ai trong cung mà  , dù Khúc Uyển Tâm chỉ là một quý nhân, nhưng nàng  là   đích  hoàng thượng mang  cung, còn ai   vinh hạnh  chứ?
Giờ Vinh quý phi  thế , dù  c.h.ế.t cũng khó tránh khỏi kết cục  lãnh cung.
“To gan!”
Chử Thừa Diệp  thấy một giọng  kỳ lạ vang lên bên tai thì vô cùng tức giận, quát lớn với Trình Cẩn.
Hắn đường đường là hoàng đế Nam Tề, cửu ngũ chí tôn,    thể từ bỏ ngôi vị, quyền thế, thậm chí cả con dân của  chỉ vì một nữ nhân?
Hắn với nữ tử  mới gặp  một . Hắn  nàng là ý trung nhân của hoàng  , cho nên mới giữ  trong cung để trói chân hoàng  mà thôi.
 rõ ràng giọng  đó vang lên từ   mặt,  cúi đầu  Trình Cẩn, nhưng   thấy nàng mở miệng.
Lẽ nào nữ nhân    tiếng bụng?
Hắn đưa mắt  sang thái giám bên cạnh và cung nữ đang  nức nở, thấy vẻ mặt họ   gì khác thường.
Rõ ràng chỉ     thấy.
 Chử Thừa Diệp  dám khinh thường, đôi mắt dài hẹp chăm chú  Trình Cẩn, mím môi lạnh giọng:
“Vinh quý phi, trẫm   chính miệng ngươi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-nghe-thay-tieng-long-cua-ta-nhan-vat-phan-dien-da-chim-dam-trong-kich-ban/chuong-2-xuyen-thanh-quy-phi-phao-hoi-2.html.]
Trình Cẩn  , cho rằng hoàng đế  tin lời cung nữ,  lấy khẩu cung của nàng cho  lệ mà thôi.
Nàng cúi đầu, nét mặt lộ vẻ đáng thương như thể chính nàng là   tội.
 nếu  cúi đầu, e rằng nàng sẽ  giấu nổi nụ   khóe môi.
“Hoàng thượng, thần   tội.”
[Tới , cuối cùng cũng tới . Lãnh cung,  đến đây! Dù lãnh cung  lạnh lẽo một chút, nhưng ít    gặp Khúc Uyển Tâm, Ngũ Vương gia và tên bạo quân  mặt. Bớt gặp một , bớt nguy hiểm một  hahaha.]
[Ta  sợ sệt lắm, sợ nhất là   điên.]
Trình Cẩn khéo léo rơi vài giọt nước mắt, ngước  Chử Thừa Diệp.
Đây chính là đại phản diện tuấn mĩ  miêu tả trong truyện ? Hắn vẫn khoác long bào mặc lúc thượng triều,  ngay ngắn nghiêm trang, đôi mắt phượng sắc bén như ẩn chứa nguy hiểm rình rập. Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, tuy vẻ mặt  lộ cảm xúc nhưng  khiến   lạnh sống lưng.
Lúc , Chử Thừa Diệp đang  chằm chằm  Trình Cẩn, chân mày nhíu chặt, môi mỏng mím  như   gì đó. Đôi mắt  ánh lên vẻ nghi hoặc pha lẫn tức giận.
Quả nhiên là nàng.
Trình Cẩn thấy ánh mắt   rời khỏi , cứ tưởng   giận đến mức  lột da nuốt sống nàng vì  trong lòng của .
[Ta  ngươi  tức giận, nhưng đừng vội. Có bao giờ ngươi nghĩ rằng    đẩy Khúc Uyển Tâm xuống nước, mà là nàng   cùng  trong mộng – Ngũ vương gia –  c.h.ế.t chung ?]
[Có khi bây giờ  bờ hồ còn nhặt  thư tuyệt mệnh của nàng  nữa đấy.]
Chử Thừa Diệp giật , lập tức phất tay gọi thái giám bên cạnh – Ngụy An –  kiểm tra xem thực hư thế nào.
Trình Cẩn cúi đầu, vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ của .
[Hắn sai    gì ? Chẳng lẽ  xem tình hình của Khúc Uyển Tâm thế nào , để kết tội  ư?]
[ mà hình như  liên quan đến  lắm. Chỉ cần bạo quân   lệnh một tiếng, hôm nay   thể dọn  lãnh cung . Đến tối, trong buổi yến tiệc , lúc thích khách  tay,  cũng  thể tiện tay túm   lá chắn đỡ kiếm nữa.]
[Thay vì lo cho   yêu ngươi, chi bằng ngươi nên xem  những kẻ ở bên cạnh  , kẻo  c.h.ế.t sớm, kéo  theo  đệm lưng thì khổ.]