Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 105: Hối Hận
Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:57:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Lưu Trạch tàn nhẫn x.é to.ạc cái suy nghĩ tự cho là bất lực, chỉ thể ở đây của nàng.
Chỉ nàng tự , sự ích kỷ trong nội tâm , ở đây, , và cả những đứa trẻ.
Có một gia đình trọn vẹn, khiến nàng thể dung thứ khuôn phép ở nơi .
, khi Lưu Trạch tìm cách trở về ngày càng rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức nàng thể phủ nhận, lẽ bọn họ thật sự thể tìm thấy cách về.
Nàng bắt đầu nghĩ, nếu bà nội nàng sống vẫn , nàng nên…
Nàng rõ ràng , bà nội nàng một ở thế giới thể sống , thậm chí, nếu ngày nào đó bà trăm năm hậu, ngay cả thu liệm cũng .
Lưu Trạch chút lưu tình xé nát sự ích kỷ của nàng.
Người của nàng rõ ràng là bà nội, nhưng thể tận hiếu.
Sự phủ nhận và thất vọng đối với bản nàng khoảnh khắc đó lên đến đỉnh điểm.
Nước mắt là sự hối với bà nội, cũng như nỗi buồn vì sự mâu thuẫn của chính .
Giờ phút mắt, nàng cảm thấy cũng với .
"Không , … cố ý."
Nghe thấy lời Thẩm Vân Uyển, những giọt lệ nén bao vẫn cứ lăn dài khỏi khóe mắt Lâm Thành Phong.
Rơi vết thương đỏ m.á.u lòng bàn tay.
"Đau ?" Lâm Thành Phong ngước mắt nàng, hai mắt đỏ hoe.
"Một chút thôi, chỉ là trầy xước thôi mà, đáng kể gì." Thẩm Vân Uyển thấy vẫn còn vẻ lo lắng, liền mặt đổi từ cửa hàng điện tử một lọ i-ốt và tăm bông.
Dùng cái bôi một chút là .
Thẩm Vân Uyển đưa i-ốt và tăm bông qua.
Lâm Thành Phong đón lấy, ướt tăm bông bằng i-ốt, bôi lên vết trầy xước.
Sau đó thổi thổi.
"Nàng sẽ… rời ?" Lâm Thành Phong nhẹ nhàng thổi, ngẩng đầu.
Hắn thậm chí hỏi Thẩm Vân Uyển và Lưu Trạch quan hệ gì, cũng bọn họ chuyện gì.
Hắn giờ chỉ xác định, chỉ cần nàng rời , mặc kệ giữa nàng và Lưu Trạch bí mật gì.
Thẩm Vân Uyển chuyển ánh mắt ngoài cửa sổ, "Ta ."
Động tác thổi của Lâm Thành Phong khựng một chút, đó tiếp tục thổi.
Về chuyện , hai đều nhắc đến.
Xe ngựa xóc nảy chầm chậm tiến về phía .
"Mặt cũng bôi t.h.u.ố.c ." Thẩm Vân Uyển đổi từ cửa hàng điện tử một tuýp t.h.u.ố.c mỡ, "Ta giúp bôi."
Lâm Thành Phong ghé mặt sát , chất t.h.u.ố.c cao tươi mát, lành lạnh bôi lên mặt.
Có lẽ vì cảm xúc d.a.o động quá lớn, Thẩm Vân Uyển trong chiếc xe ngựa lắc lư lơ mơ buồn ngủ.
Hai chung sống như thường ngày, nhưng dường như thiếu điều gì đó.
Vì thời tiết , nhẹ nhàng lên đường, bọn họ nhanh trở về Kinh Thành.
Xe ngựa còn dừng hẳn, thấy Lâm Hướng Bắc chạy , "Nương, nương!"
Y chạy đến bên xe ngựa.
Chỉ thấy Lâm Thành Phong từ xe ngựa nhảy xuống, "Cha, nương của ?"
Nói đợi Lâm Thành Phong trả lời, y tự vén rèm xe, "Nương."
Mọi mệt mỏi và nặng nề trong lòng Thẩm Vân Uyển bấy lâu, khi thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Hướng Bắc, đều tan biến.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Bắc Nhi." Dưới sự dìu đỡ của Lâm Hướng Bắc, Thẩm Vân Uyển xuống xe ngựa.
"Nương, con nhớ nương lắm lắm." Lâm Hướng Bắc mắt đầy hình bóng nương của , đây là đầu tiên nương rời nhà lâu đến .
"Nương cũng nhớ các con." Thẩm Vân Uyển ôm tiểu tử to lớn mắt, mới một tháng gặp, đứa nhỏ hình như cao hơn .
Trong nhà mầm, lo gì lớn.
Lâm Thành Phong một bên, tình mẫu tử thâm sâu của Thẩm Vân Uyển và Lâm Hướng Bắc.
Lúc tâm tình bấy lâu lơ lửng của , dường như tìm nơi để đặt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-105-hoi-han.html.]
Chẳng mấy chốc, Xuân Hoa và Thu Hoa cũng từ trong sân chạy .
"Nương." Xuân Hoa vốn nội liễm lúc cũng hiện lên vẻ mặt kích động.
Thẩm Vân Uyển kéo Xuân Hoa và Thu Hoa , bốn ôm lấy .
Lâm Thành Phong lẻ loi một bên, chút bất đắc dĩ bốn bọn họ.
Mấy đứa trẻ hư là mắt lòa ư?
Không thấy phụ vĩ đại của chúng ở một bên ?
Bình thường bạc đãi chúng chút nào, mà đứa nào đứa nấy đều xem như thấy ?
Thu Hoa cuối cùng cũng lén thấy Lâm Thành Phong một bên, "Cha, hoan nghênh cha về nhà."
cũng chỉ với Lâm Thành Phong một câu như , thể thành thật, nép nương nàng.
"Vào trong ." Lâm Thành Phong cũng trông mong mấy đứa trẻ hư lương tâm phát hiện.
Đường xa mệt mỏi, chi bằng về nghỉ ngơi cho .
Suốt chặng đường , luôn cảm thấy Thẩm Vân Uyển chút uể oải, buồn ngủ, hơn nữa đối với đồ ăn cũng bắt đầu yêu cầu.
Thẩm Vân Uyển dắt các con phủ.
Vào phủ , thấy Lâm Hướng Tây, "Tây Nhi ?"
"Nương, ca ca mời cung ." Lâm Hướng Bắc lớn tiếng đáp.
Nghe Lâm Hướng Tây ở trong cung, Lâm Thành Phong liền đẩy nhanh bước chân về phủ.
Trong Ngự thư phòng, Lâm Hướng Tây bên cạnh Hoàng đế, phê tấu chương.
Thỉnh thoảng Hoàng đế sẽ đưa tấu chương cho y, hỏi y tấu chương nên phê duyệt thế nào.
Ban đầu, y còn cung kính né tránh.
cứ khăng khăng y xem, y cũng lười tìm cớ thoái thác nữa.
Thỉnh thoảng y tự tay phê duyệt tấu chương.
Y bây giờ chút nghi ngờ, lão già mời y cung, là y việc ư.
Chỉ là hôm nay y chút lơ đễnh, luôn về nhà.
"Sao ? Muốn về ư?" Hoàng đế Lâm Hướng Tây một bên chút sốt ruột, dường như đoán suy nghĩ của đứa trẻ .
Lâm Hướng Tây liếc mắt khinh thường, lên tiếng.
Khiến A Thuận công công một bên phục thị toát mồ hôi hột.
Hoàng đế những tức giận, còn khẽ một tiếng.
Chỉ lúc mắt mới chút hành động trẻ con, nếu thật sự cạy đầu Lâm Hướng Tây xem, bên trong là một lớn .
Nếu một đứa trẻ thể để lộ cảm xúc như y.
Hoàng đế đưa cho y hai tấu chương, "Đây là tấu chương của các quan thần thỉnh lập Trữ quân, chung, Đại hoàng tử thì cũng là Nhị hoàng tử, ngươi thấy thế nào?"
A Thuận câu hỏi nhạy cảm , thật độn thổ.
Hắn nháy mắt hiệu cho tiểu thái giám ngoài cửa, tiểu thái giám là nuôi dưỡng từ nhỏ, hiểu ý A Thuận.
Tiểu thái giám nhanh nhẹn nhẹ nhàng đóng cửa Ngự thư phòng, phát một tiếng động nào.
Lâm Hướng Tây trong lòng đảo mắt trắng dã, lão già ngốc ngu ?
Hỏi y loại vấn đề gì?
Chẳng lẽ thật sự phụ y vị trí ?
Với tính cách tàn nhẫn vô nhân đạo của phụ y, y cái quá lớn về cục diện.
Chỉ là vị Đại hoàng tử Nhị hoàng tử , cũng là thích hợp.
, trong mắt Lâm Hướng Tây, ưu tú ưu tú, chỉ thích hợp thích hợp.
Người ưu tú thiên hạ nhiều như , hơn nữa tiêu chuẩn của sự ưu tú là gì?
Chỉ thích hợp thích hợp.
Lâm Hướng Tây liếc Hoàng đế một cái, tuy qua tuổi tứ tuần, nhưng chăm sóc , hề thấy già nua.
Xem , sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa thành vấn đề, bây giờ lập Trữ quân, là quá sớm ?