Chương 5
Bà xong khựng , vẻ mặt dần dần cứng đờ:
“Khoan , hình như A Thanh mới về một tuần…”
Không khí lập tức đóng băng.
Mẹ Cố sững sờ , vẻ mặt đầy nghi ngờ.
luống cuống xua tay:
“Không , hiểu lầm . Con thai!”
“Thật đấy, con lừa ai cả!”
Thấy càng giải thích càng rối, vội móc từ túi xách tờ giấy khám chuẩn sẵn:
“Bác sĩ dày con , ăn nhiều dễ nôn thôi ạ.”
“Xin vì hiểu lầm.”
Mọi một lúc cũng tạm yên.
Nguy hiểm qua suýt nữa thì lộ!
Sau bữa cơm, Cố Hàn Thanh và ba thư phòng chuyện.
Mẹ Cố cùng giúp việc lên tầng hai chuẩn phòng cho Phó Khải Chính ở vài ngày.
Chỉ còn và trong phòng khách.
Không khí ngột ngạt đến mức chỉ giả vờ vuốt ve con ch.ó trong nhà.
Ai ngờ con ch.ó to xác quá phấn khích, xông thẳng suýt ngã.
May mà Phó Khải Chính phản ứng nhanh, một tay giữ lấy eo :
“Cẩn thận.”
Tư thế thật mờ ám.
Vì chột , vội lùi khỏi vòng tay , lí nhí :
“Cảm ơn.”
vẫn chịu buông tay.
Ánh mắt dừng , sâu và yên tĩnh:
“Cô Lý, cô thật sự nhớ ?”
Cả cứng đờ, như sét đ.á.n.h trúng, nổi lời nào.
Ánh mắt từ từ trượt xuống bụng , giọng khẽ trầm:
“Cô… thật sự chỉ là đau dày thôi ?”
c.h.ế.t điếng.
Không lẽ phát hiện m.a.n.g t.h.a.i ?!
Theo phản xạ, vội đưa tay che bụng .
Bạn trong bụng la lên:
“Bạn , đừng căng quá! Anh đang thăm dò đấy, mà dễ hù nhất còn gì!”
cứng , chẳng thốt lời nào.
Thấy phản ứng lạ, Phó Khải Chính nhướng mày, định thêm nhưng đúng lúc , Cố Hàn Thanh bước tới.
Ánh mắt Cố Hàn Thanh lạnh như băng, chằm chằm:
“Chân em thương ?”
lắc đầu cứng đờ, như máy.
“Vậy còn dậy?”
“À… , !”
hoảng hốt bật dậy, lúng túng rời khỏi vòng tay Phó Khải Chính.
Cố Hàn Thanh bước nhanh đến, vòng tay siết lấy eo , khẽ:
“Muộn , về thôi.”
ngoan ngoãn gật đầu.
Anh chẳng thèm chào ai, kéo rời khỏi nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của .
Trên xe, một lời.
Không khí đặc quánh, im lặng đến nghẹt thở.
dán cửa kính, dám thở mạnh.
Bạn trong bụng lên tiếng, giọng thấp thoáng lo lắng:
“Bạn , chuyện m.a.n.g t.h.a.i e là giấu nữa .”
“Tối nay nhất định xử , nếu cả hai toi mất!”
gật đầu như kẻ mất hồn.
Bất ngờ, Cố Hàn Thanh trầm giọng hỏi:
“Lý Chi Chi, em gì với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-qua-doi-ban-than-dau-thai-vao-bung-toi/chuong-5.html.]
theo phản xạ lắc đầu lia lịa:
“Không… gì .”
Anh thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng tiếp tục nhấn ga, xe lao vun vút đường.
Về đến biệt thự, đặt túi xách xuống, tim vẫn đập thình thịch.
bước lên lầu, cố giả vờ bình tĩnh nhưng Cố Hàn Thanh theo ngay phía .
Trái tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Nghĩ đến câu hỏi mơ hồ ban nãy xe, càng thấy bất an.
Không cần đoán cũng phát hiện , chỉ là đang đợi tự khai thôi.
c.ắ.n môi, hít sâu, cố lấy can đảm:
“Anh… , em giải thích…”
Chưa kịp hết câu, Cố Hàn Thanh sải bước tới, tay vòng cổ , kéo mạnh, hôn xuống một cách dữ dội, bất ngờ, khiến nghẹt thở.
“Đừng gì cả,” khàn giọng:
“ .”
Anh ép tựa sát tường, nụ hôn gấp gáp cuồng loạn, như thể nuốt chửng lòng.
dám phản kháng, chỉ mặc cho chủ thứ.
Đêm đó, Cố Hàn Thanh giống như hóa dã thú, hết đến khác cuồng nhiệt đến phát sợ.
lạc cả giọng, cầu xin run rẩy:
“Anh ơi, đừng mà… em mệt quá …”
chỉ vuốt ve mặt , ánh mắt nghiêm túc lạ thường, giọng trầm thấp:
“Chi Chi, chúng sinh con .”
sững .
Tại đột nhiên con?
Chẳng lẽ là do Cố hối sinh cháu nên mềm lòng?
Không đúng bà cũng từ lúc cưới tới giờ, nhưng từng bận tâm.
Sao tự nhiên hôm nay chủ động nhắc đến chuyện ?
Lạ quá.
Sợ thấy do dự mà nghi ngờ, vội gật đầu:
“Được… thôi.”
Lúc đầu, bạn còn hò hét trong bụng:
“Yên tâm , cứ thoải mái mà , đừng ngại tớ ở đây!”
chẳng bao lâu , giọng cô biến thành rên rỉ:
“Ơ kìa, nhẹ tay chút… tớ cũng là một mạng mà!”
Đến tận hai giờ sáng, trận chiến mới kết thúc.
Bạn thều thào, như linh hồn sắp rời xác:
“Tớ sợ là chọc bay luôn đó… ba tạm thể lực khủng khiếp thật đấy.”
gượng, giọng khàn khàn:
“Tin tớ , hôm nay còn nhẹ nhàng lắm đó.”
Bạn : “…”
đoán nổi Cố Hàn Thanh đang nghĩ gì, chỉ đành tùy cơ ứng biến, từng bước mà xem tình hình.
Nửa tháng , đem que thử thai đến đặt mặt , nhỏ giọng :
“Anh , em… thai .”
Nghe , tay đang lật hồ sơ chợt khựng .
Anh ngẩng đầu, chỉ trầm giọng đáp:
“Ừ, .”
cẩn thận quan sát nét mặt :
“Trông vui lắm thì ?”
Cố Hàn Thanh khép tập tài liệu , bình thản:
“Chỉ là ngờ… em nhanh như .”
ngẩng đầu, nhoẻn :
“Vậy… vui ?”
Anh đáp gọn lỏn:
“Vui.”
lập tức dùng tâm thoại với bạn trong bụng:
“Cậu thấy , đang dối đấy. Có lẽ từ lâu . Đêm đó chủ động đề nghị con chẳng qua là thử , chờ xem tự hở miệng thôi.”