Một tuần , khi  cùng Tôn Hiểu Hiểu  siêu thị trong trường học thì  thấy Đồng Giai đang sắp xếp hàng hóa.
Vậy là cô  cuối cùng cũng  chịu đựng nổi mà tìm việc  thêm .
Những ngày gần đây cô  ngày nào cũng  buộc  mua cơm cho Triệu Hỉ Đệ.
Ngược , Triệu Hỉ Đệ ăn cơm của Đồng Giai nhưng càng ngày càng ân cần với .
  hỏi thăm , Đồng Giai  việc ở siêu thị  trả mỗi tháng năm trăm đồng.
Vốn dĩ tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô  chỉ sáu trăm đồng, bây giờ mặc dù  thêm năm trăm đồng nhưng   trả tiền ăn một ngày ba bữa cho Triệu Hỉ Đệ.
Chẳng bao lâu nữa Đồng Giai sẽ  thể chịu đựng nỗi.
Gần đến ngày nghỉ lễ 1 tháng 10*.
*Quốc khánh của Trung Quốc
Đồng Giai  còn mua cơm cho Triệu Hỉ Đệ nữa, chỉ mua cho cô  một ngày ba gói mì ăn liền.
Sau khi ăn mì liên tục suốt ba ngày Triệu Hỉ Đệ  chịu nổi  với Đồng Giai:
“Giai Giai, tớ   ăn mì gói nữa.”
Trên mặt Đồng Giai tràn đầy sự ghét bỏ: “Nếu  cớ , chỉ với một trăm đồng sinh hoạt phí mỗi tháng của , ngay cả mì cũng   mà ăn .”
“Tiền của  cũng   từ  trời rơi xuống, mỗi ngày mua thịt dâng lên cho .”
Triệu Hỉ Đệ lúc  cũng nổi nóng: “ Khi phỏng vấn     như !”
“Còn nữa. nếu    giúp   lúc    những lời châm chọc Hướng Noãn  gì.”
“Mỗi    chuyện với Hướng Noãn  đều   gây sự, cho nên bây giờ Hướng Noãn mới ghét  đến .”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Nếu    lo chuyện bao đồng,  dù  ăn cơm thừa của Hướng Noãn cũng  hơn là mỗi ngày  ăn mì gói!”
Đồng Giai tức giận đáp trả: “Triệu Hỉ Đệ,   xin cơm   mà cũng bày đặt kén chọn ?”
“ vì  nên mới đắc tội Hướng Noãn,  còn nuôi cơm ,  bắt  quỳ xuống cảm ơn   là may lắm ,  còn dám phàn nàn nữa thì ngay cả mì gói cũng đừng hòng ăn!”
 và Tôn Hiểu Hiểu  ngay ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-song-lai-toi-tay-khong-xe-can-ba/chuong-5.html.]
Nghe đến đây,  đẩy cửa  .
“Đồng Giai,   nhận phỏng vấn , bây giờ tiếng thơm cũng  truyền   ngoài,  còn để cho   ăn mì ăn liền, nếu để cho những  khác trong trường học ,  sợ  đ.â.m chọc  ?”
“  lấy   nhiều tiền như ?” Đồng Giai sắp  đến nơi, “Chính  cũng sắp   cơm ăn đây !”
Triệu Hỉ Đệ bước tới,  với ánh mắt thiết tha,  bày  bộ dạng bạch liên hoa: “Noãn Noãn tớ  bao giờ  ý nghĩ đối địch với , thật đấy.”
Nghe , Đồng Giai tức giận : “Triệu Hỉ Đệ, cô là cái đồ ăn cháo đá bát! Sau  ngày ba bữa cơm cô tự mà lo liệu !”
“Đồng Giai , đây là   đúng ”   : “Cậu lợi dụng Triệu Hỉ Đệ để  danh tiếng , bây giờ  cho   ăn ngày ba bữa mì gói,   sợ Triệu Hỉ Đệ   ngược đãi   ? Đến lúc đó trong trường học mỗi một  một ngụm nước bọt cũng  thể dìm c.h.ế.t !”
Triệu Hỉ Đệ    , gật đầu thật mạnh, vẻ mặt vô tội  Đồng Giai.
“ , Giai Giai, đừng  là  nước bọt  khác dìm c.h.ế.t đuối, nếu bọn họ cảm thấy   đùa bỡn, bạo lực mạng với  thì   bây giờ?”
Câu  của Triệu Hỉ Đệ thật đúng là g.i.ế.c  tru tâm mà.
Chỉ một câu như , mấy chữ bạo lực mạng  nặng nề đè lên  Đồng Giai, lập tức  cho cô     lời nào, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Liếc thấy bộ dạng đắc ý của Triệu Hỉ Đệ,  khẽ cong môi.
Đây   đơn giản là ăn cháo đá bát.
Đây rõ ràng là rắn rết, âm độc cực kỳ.
Đồng Giai chỉ e là cả đời  sẽ  cô  chơi chết.
Quả nhiên, hai    rơi  vòng lặp của tử thần.
Đồng Giai c.h.ế.t vẫn còn sĩ diện.
Cuối cùng  thỏa thuận với Triệu Hỉ Đệ , một ngày hai bữa sẽ ăn mì gói, buổi tối  căn tin mua món khác cho cô .
Triệu Hỉ Đệ lúc đầu  chấp nhận, nhưng về  thấy Đồng Giai thật sự   tiền, lúc  mới chịu từ bỏ
.
Tuy nhiên vẫn giao hẹn, chỉ ăn mì gói trong một tháng một tháng, còn tiện thể đốc xúc Đồng Giai  tìm việc  thêm.
Đồng Giai bây giờ chỉ  thể ngậm quả đắng,   đá  miếng cao dán chó Triệu Hỉ Đệ  nhưng mà chẳng  cách nào  , chỉ  thể  cô  dính chặt, vắt kiệt đến giọt m.á.u cuối cùng.