Vào đêm cuối hạ, gió biển bắt đầu mạnh lên, những cành cây mảnh khảnh đung đưa trong luồng khí xoáy, lay động qua , hòa lẫn tiếng gió là những âm thanh thê lương hỗn tạp.
Bùi Dĩ Vụ bật , ngũ quan sinh động như đang sống dậy, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng thuần khiết, tràn đầy sự tán thưởng vô tư.  
Cô nàng  hề che giấu, thẳng thắn thể hiện sự yêu thích của  dành cho Lục Dạng.
【 đồng cảm sâu sắc, Bùi Dĩ Vụ chính là cái miệng     lời yêu thương với chị Dạng!】  
【Lục Dạng sống giữa thiên nhiên mà vẫn  hải sản, món mặn món chay đủ cả, còn  hương đốt và thuốc xịt côn trùng, sống còn đầy đủ hơn cả  ở nhà!】
“Lục Dạng,  là thần tiên ?” Bùi Dĩ Vụ lẩm bẩm, “Chắc chắn là tiên nữ !”
Lục Dạng nghiêng đầu liếc cô nàng một cái,  hiểu nổi,  khẽ giấu nụ   đáy mắt: “Nữ thần… tiên nữ,  cũng  đấy.”  
Cô cẩn thận đặt ống trúc đang đốt lá mao nhuỵ  giỏ, xách lên   vài bước   đầu  gọi:  
“Nữ thần,  thôi nào.”
【Sao giọng của chị Dạng  cứ như đang cưng chiều  yêu  nhỉ?!】
Bùi Dĩ Vụ  ngẩn  tại chỗ,  theo bóng lưng Lục Dạng,  cảm giác    mê hoặc  lối thoát.  
Khen   một câu, ai ngờ   trêu ngược…
Bốn   quanh đống lửa trại,  ánh cam ấm áp của ngọn lửa,   họ như  bao phủ bởi một lớp sương mờ, cảnh tượng yên bình và  đẽ đến mức như  thật.
Bùi Dĩ Vụ đảo mắt một vòng,  : “Chúng  bắt đầu thảo luận manh mối nhé?”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lục Dạng kiểm tra xong tay của Lục Minh Tự, ngẩng đầu đáp nhẹ: “Ừ.”
“Lửa cháy chẳng hết, gió xuân  thổi sinh sôi.” Lục Minh Tự lẩm nhẩm một câu thơ,  bất ngờ nâng cao giọng: “Mây cháy chiều tà!”
“Dạng Dạng, loại mây em thích đó!”
“…Vâng.”  
Lục Dạng thầm thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn   biểu cảm gì khác: “Ngon lắm,    thể ăn thử.”
Bùi Dĩ Vụ thì   ngơ ngác, chẳng hiểu     liên tưởng tới "mây cháy chiều tà".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-100-choi-voi-lua-rat-de-tu-thieu.html.]
Lục Minh Tự lúc  nghiêm túc hẳn, cụp mắt , : “Trên đó hình như  ghi là nhiệm vụ  mấy.”  
Lục Dạng đáp: “Nhiệm vụ 1.”
Bùi Dĩ Vụ sững : “Làm   ?”
【Lại đoán đại đúng ?!】
Thế nhưng Lục Dạng  : “Câu  của bài thơ là ‘Một năm một  héo tàn sinh trưởng’.”
“Dễ  á?” Bùi Dĩ Vụ ngạc nhiên.  
Cô  nhớ là cái  phức tạp lắm mà ?
“Tổ chương trình chia manh mối thành hai tuyến,   chia khách mời thành hai đội, chẳng qua là  tạo  cạnh tranh lẫn  thôi.”
Lục Dạng nhặt một nhánh cây, ném  đống lửa, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt khiến cô càng thêm rạng rỡ,  tiếp tục :
“Chỉ dựa  một manh mối thì  thể tìm  đáp án. Muốn nhanh chóng xác định nhiệm vụ, thì nhất định   một bên từ bỏ điểm tích lũy từ manh mối.”
Bùi Dĩ Vụ cố nén sự chấn động trong lòng.  
Cô vẫn luôn quan sát hai  em nhà họ Lục,    phát hiện điểm nào bất thường,  mà Lục Dạng     ?
Lục Dạng mỉm  khẽ, trong giọng  mang theo một chút vui vẻ trêu chọc: “Chơi cũng khéo đấy.”
Lời cô , như từng đợt sóng biển lăn tăn vỗ  lòng Giang Nghiễn Chu.  
Anh giữ giọng bình tĩnh, nhưng lúc mở miệng  để lộ  một chút căng thẳng: “Em nghĩ ?”
Ánh mắt Lục Dạng vẫn dừng   ngọn lửa, hờ hững đáp: “Chơi với lửa, dễ tự thiêu.”
Cô nghiêng mặt qua, chậm rãi,  vội vàng, nơi đuôi mắt ánh lên ánh sáng lấp lánh, khẽ nở một nụ  mơ hồ.
Bùi Dĩ Vụ chống cằm, liếc  hai  họ như thể xung quanh chẳng  ai,  nhịn  cảm thán: “Nếu  ai đó thuộc về  thì   bao…”
“Đừng  chuyện hài hước  chứ,” Lục Minh Tự đang vụng về  vòng tay cho Lục Dạng, đầu  ngẩng lên, “Không ai thuộc về cô .”
Bùi Dĩ Vụ: “?”