Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 25: Chung chăn chung gối cả một đêm.

Cập nhật lúc: 2025-07-20 16:32:56
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyển ngữ: Naomi.

Sở Ý đá văng những cành cây cỏ dại ngáng đường sang một bên, bước thẳng đến mặt Dung Kim Dao đang co ro, khom quỳ một gối. Hắn chậm rãi đưa tay về phía nàng, lòng bàn tay lơ lửng đỉnh đầu nàng, đợi giây lát thấy nàng ý kháng cự mới nhẹ nhàng vuốt lên.

Hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua mái tóc rối bời, dường như mang theo ý vỗ về.

Dừng một chút, Sở Ý cất giọng khàn đặc: "Chuyện của Diệp quý phi… là tự ý quyết định, xin ."

Vì cái phiến diện, bao hiểu lầm Dung Kim Dao, cho rằng nàng đeo chiếc mặt nạ giả tạo. Xuất phát từ tò mò, nhiều dò xét, cố gắng từng lớp từng lớp xé bỏ lớp ngụy trang, để thấu bộ mặt thật ẩn giấu bên trong nàng.

Từng lớp từng lớp... cuối cùng cũng thấy dáng vẻ chân thực nhất của nàng, nhưng kết quả chẳng như tưởng tượng.

Cơn mưa đến nhanh, cũng nhanh, trong màn đêm đen sâu thẳm, hai vận hôn phục mượn chút ánh sáng yếu ớt rõ những cảm xúc đang tràn lan trong mắt đối phương.

"Sao xin ... Chàng , giúp nhiều lắm ..." Đôi vai Dung Kim Dao run nhè nhẹ, đôi mắt đẫm sương, nước mắt lập tức hóa thành dòng lệ tuôn trào như đê vỡ.

Nàng dám ngẩng mắt , chỉ nghẹn ngào nức nở. Từng chút từng chút, như thể dốc hết sức lực xua đuổi .

Sở Ý phớt lờ sự xua đuổi của Dung Kim Dao, nhưng cũng bảo vệ sự yếu đuối , lặng lẽ chờ đợi thở nàng bình trở .

Theo lời Liên Quỳ, khi tâm bệnh của Dung Kim Dao tái phát sẽ vô cùng nhạy cảm, vô thức trốn chạy. Điều duy nhất Sở Ý thể , chính là công nhận, thấu hiểu và bầu bạn với nàng.

Nghĩ đến đây, Sở Ý định thần , khẽ khàng: "Dung Kim Dao, tất cả đều thích nàng, Liên Quỳ, Thái tử, Phương Vân Lãng. Ai ai cũng cho rằng nàng ."

"—— Kể cả ."

Sở Ý cố gắng đưa tay cứu vớt kẻ đang chìm trong vực thẳm, "Nàng gì cả."

Hắn dùng đầu ngón tay lau giọt lệ gương mặt Dung Kim Dao, chỉ tay ngoài cửa, khẽ mỉm : "Nàng xem, ngay cả cơn mưa cũng thích nàng. Biết nàng sắp về nhà, nỡ để nàng ướt nữa."

Lời dứt, Dung Kim Dao từ từ ngẩng đầu.

Thích ư?

Người như nàng, cũng đáng yêu thích ?

Mười năm , đầu tiên thẳng với nàng: tất cả đều thích nàng, ai ai cũng cho rằng nàng . Bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng luôn luôn là một sự tồn tại lãng quên.

Hoặc là giả vờ ngoan ngoãn, hoặc là trở thành một vị công chúa vô dụng khiến đau đầu, hoặc là che giấu tài năng chờ thời yên sống qua ngày. Nàng thử vô cách để thu hút sự chú ý của khác, nhưng sự xa cách của phụ hoàng và mẫu phi mỗi đều khiến nàng ngừng tự hỏi, rốt cuộc sai ở .

Đến cuối cùng mới phát hiện, những sinh là một sai lầm.

Suy nghĩ lúc đờ đẫn lúc bình lặng, ánh mắt Dung Kim Dao thê lương, mở miệng từng tiếng đứt quãng: "Sở Ý, đây là sự thương hại ?"

Nàng nhiều năm , dù những lời lẽ sắc bén kích động lạnh nhạt, nàng đều thể cắn răng chịu đựng. Đến nỗi khác gì, nàng đều mặt đổi sắc, hề chút cảm xúc. sự nhẫn nhịn lâu dài cũng lúc đột ngột vỡ vụn, hòn đá dù cứng rắn đến cũng sẽ ngày nứt vỡ.

Sự yếu đuối và những bí mật chôn giấu bấy lâu cuối cùng cũng phơi bày mặt , còn trong một dáng vẻ thảm hại như . Trong tình cảnh , bất kể là ai cũng sẽ nảy sinh lòng thương hại, Sở Ý cũng ngoại lệ.

sự thương hại nặng nề quá đỗi.

"Ta cần thương hại." Nàng nhịn , "Ta chỉ ở một yên tĩnh, ngày mai sẽ thôi."

Sở Ý sự ngoan cố trong giọng điệu của nàng, "Quên ? Ta còn nợ nàng một ân tình."

Dung Kim Dao thầm nghĩ đầu óc chỉ trì trệ chút thôi, chứ mất trí nhớ, "Ngày Đoan Ngọ đó, trả cho ."

"..." Sở Ý thêm gì nữa, chỉ cúi dọn dẹp từng cành khô gai góc xung quanh Dung Kim Dao.

Những cành cây khô đó mang theo những chiếc gai sắc nhọn, vây lấy như chiếc lồng vô hình, chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ thương tích đầy . Khi cành gai cuối cùng dọn , bóng tối che khuất gương mặt Dung Kim Dao cũng tan biến trong khoảnh khắc.

Sở Ý thẳng dậy, rũ mày nàng: "Ta bụng đến mức gặp một con mèo thương là sẽ nhặt về nhà. Còn ngày ngày chăm sóc, trở thành nhà của nó, là trạm cứu trợ."

"Ta chỉ với nàng..."

"Thần linh sẽ ruồng bỏ, thần linh dù rơi xuống vũng bùn, vẫn sẽ tỏa sáng."

...

Đêm khuya, đèn đuốc phía Nam thành lập lòe, tiếng ồn ào náo nhiệt trong phủ tân hôn dần dần lắng xuống.

Một con ngựa lặng lẽ dừng ở cửa .

Sở Ý cởi chiếc áo choàng màu đỏ sẫm khoác lên Dung Kim Dao, bản chỉ mặc một chiếc áo đơn màu đen huyền, gió lạnh mưa thổi hiu hiu, thổi tan tâm tư suy nghĩ. Vào hậu viện, Liên Quỳ và Thanh Vân đang sốt ruột cửa.

Liên Quỳ thấy tiếng ngựa "phì phì", chợt mắt sáng rỡ, nàng kéo Thanh Vân cùng chạy đón.

"Công chúa...!"

"Chủ tử."

Hai nhẹ giọng , vô cùng đồng thanh.

Sở Ý dừng bước.

Trên xà nhà của trạch viện treo đầy những tấm lụa đỏ, hoa lụa đỏ và đèn lồng các hành lang mái che và góc mái hiên phản chiếu lẫn trông thú vị. Toàn Sở Ý và Dung Kim Dao ướt sũng, bước đến nước nhỏ xuống đến đó, loang mặt đất từng vòng từng vòng.

Sở Ý bước nhanh phòng tân hôn, chữ "Song Hỷ" treo ngạch cửa nhẹ nhàng bay lên.

Nến thắp lên, phát tiếng "lách tách" khe khẽ, ánh nến khiến căn phòng trở nên ấm áp dịu dàng, chiếc giường cũng nhuộm một màu vàng nhạt.

Sở Ý cẩn thận đặt Dung Kim Dao lên giường, nghiêng nửa quỳ bên cạnh.

Dung Kim Dao từ từ mở mắt.

Nàng từ đầu đến cuối luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y buông, Sở Ý thoát , đầu với Thanh Vân: "Múc một thùng nước, đừng quá nóng, chuẩn một bộ đồ ngủ sạch sẽ." Lại bảo Liên Quỳ: "Ngươi ở đây tắm rửa quần áo cho nàng ."

Một lát , thùng tắm, nước nóng, quần áo đều đầy đủ, Liên Quỳ còn nấu hai bát cháo thuốc. Một bát cho Sở Ý, một bát cho Dung Kim Dao.

Sở Ý tiện tay nhận lấy, uống vài ngụm cho xong, : "Nơi ngươi trông coi, đêm nay ngủ ở thư phòng, vấn đề gì cứ trực tiếp tìm ."

Nói xong, định rút tay rời , nhưng Dung Kim Dao nhất quyết chịu buông.

Vết nước mắt phủ khắp gương mặt nàng, đôi mắt cũng phủ một lớp sương mù, nỗi bi ai đọng gương mặt vốn tươi tắn rạng rỡ ngày thường. Dù Thanh Vân xa xa thoáng qua dáng vẻ cũng kìm thấy xót xa.

Liên Quỳ bước lên, đau lòng sụt sịt mũi, cố gắng gỡ tay Dung Kim Dao , "Công chúa, buông tay ? Nô tỳ ở đây hầu hạ tắm rửa. Ngày tân hôn đại hỷ, công chúa và tiểu tướng quân thể cảm lạnh sinh bệnh ạ."

Mi mắt Dung Kim Dao khẽ run, ánh mắt vẫn dán chặt Sở Ý. Môi nàng mấp máy, giọng khàn đặc: "Đừng ."

Liên Quỳ thấy , nhịn lưng thầm.

Sở Ý trầm ngâm giây lát, thấp giọng đáp: "Được, ."

Trong phòng, ánh sáng mờ ảo lấp lóe, đường nét gương mặt thiếu niên quầng sáng dịu dàng bao bọc, bớt vài phần sắc bén.

Sở Ý bình thản Dung Kim Dao, đầu ngón tay vô tình khẽ co trong bóng tối, " bây giờ nàng cần tắm rửa, chuyện thể nàng ."

Tuy hôm nay họ thành hôn, nhưng trong tình huống , hề ý nghĩ lả lướt nào, càng thể nhân lúc gặp khó khăn mà lợi dụng.

Trong lúc bế tắc, Liên Quỳ kịp thời lau nước mắt, bước đến bên cạnh Sở Ý, đề nghị: "Tiểu tướng quân, giờ ngài là phu quân của công chúa. Nếu công chúa thể rời xa ngài, thì chỉ thể phiền tiểu tướng quân... tắm rửa cho công chúa thôi ạ."

"Bây giờ ngài là duy nhất nàng thể dựa dẫm... chúng còn cách nào khác."

Nói , Liên Quỳ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ. Thanh Vân chút ngượng ngùng mặt ngoài cửa sổ, dám sắc mặt của chủ tử nhà .

Liên Quỳ : "Bây giờ nước ấm , nếu chần chừ nữa sẽ nguội mất!"

Sở Ý khép mắt, khẽ mím môi.

Liên Quỳ căng thẳng véo véo quần áo, đánh giá vẻ mặt Sở Ý.

Nàng thầm nghĩ, bây giờ hai họ là phu thê , cũng thể vun đắp tình cảm. Dù thì thái độ của tiểu tướng quân quá khó đoán, nhưng nàng là tỳ nữ, vẫn nghĩ cho công chúa một chút.

Huống hồ, lúc Dung Kim Dao suy sụp nhất, chính sự xuất hiện của Sở Ý mang đến một tia sáng cho thế giới u ám của nàng. Liên Quỳ tin rằng ánh sáng sẽ ngày càng rực rỡ, cho đến khi xua tan bộ bóng tối.

Trong phòng tràn ngập sự tĩnh lặng kỳ quái.

Cuối cùng, Sở Ý đành nhượng bộ: "...Múc thêm một thùng nước nữa."

Trên chiếc chân nến bằng đồng trong căn phòng yên tĩnh, vài ngọn nến lay động thứ ánh sáng vàng ấm áp.

Giữa giường ngủ và bồn tắm một tấm bình phong gỗ đàn hương, đó vẽ cảnh núi non xa xăm như than, mây mù bao phủ. Viền bình phong khảm đồng, xuống, mặt đất trải một lớp thảm mềm mại, quần áo bẩn vứt bừa thảm.

Dung Kim Dao ngoan ngoãn đến ngờ, cũng lẽ vì thần trí tỉnh táo.

Sở Ý cởi bỏ hôn phục của thiếu nữ, bộ quá trình đều vô cùng thuận lợi. Cho đến lớp áo lót cuối cùng, Sở Ý do dự, dò hỏi ý nàng, "Nàng đang tắm ?"

Dung Kim Dao mơ màng gật đầu, "Ta ."

"...Vậy nàng là ai ?"

Dung Kim Dao mắt nửa nhắm nửa mở, "Sở Ý, lạnh."

Nhìn đôi mắt nàng, Sở Ý thấp giọng : "Sau khi tỉnh đừng trách chiếm tiện nghi của nàng. Nói , loại chuyện chỉ mềm lòng một thôi."

Dung Kim Dao khẽ đáp, nàng mệt , thể cũng kiệt sức, chìm làn nước ấm áp, trong chốc lát khiến đôi lông mày nhíu chặt giãn .

Sở Ý khẽ thở dài một tiếng, nhất thời nên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-25-chung-chan-chung-goi-ca-mot-dem.html.]

Hắn chút đau đầu véo véo mi tâm, yên tại chỗ một hồi lâu: "..."

"Tõm——" một tiếng, thể Dung Kim Dao trượt xuống nước, nàng khó chịu rên rỉ, Sở Ý nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lên.

Ngón tay lạnh lẽo chạm làn da mịn màng, mi mắt Dung Kim Dao khẽ động, gò má ửng hồng nước bao phủ trông càng thêm phần đáng thương. Giờ phút , sự trêu chọc giả tạo, sự gần gũi cố ý ngụy trang ngày thường của thiếu nữ đều biến mất dấu vết, đó là dáng vẻ chân thựt.

Có bất an, bướng bỉnh, hờn dỗi hề che giấu.

Sở Ý lên tiếng, chỉ cụp mắt, tay chìm làn nước ấm.

Dưới làn nước trong vắt, ẩn hiện thể ngọc ngà trắng muốt của thiếu nữ. Tay nàng đầy vết cắn, ngón tay cũng vài vết trầy xước. Sở Ý luồn qua kẽ tay, tỉ mỉ lau sạch những vết m.á.u và bùn đất, ánh mắt dịu dàng chăm chú, là biểu cảm mà chính cũng nhận .

Trong nước thả thảo dược và túi thơm, hương thơm thanh đạm nhẹ nhàng xua tan mệt mỏi và bụi bặm. Nước ấm từ xương quai xanh nàng chảy dọc xuống, thở thiếu niên đều đều, ánh mắt kiềm chế, một chút gợn sóng nào.

Sau khi tắm rửa quần áo cho Dung Kim Dao, Sở Ý bế nàng trở giường, còn thì dùng một thùng nước nguội khác để tắm. Nhiệt độ nước tản hết, nhưng cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Đêm khuya vạn vật tĩnh lặng, chính lúc chìm làn nước, Sở Ý mới lòng rối bời.

...

Sự cố xảy đêm tân hôn, ngoài mấy thiết những khác ai .

Quản gia và hầu trong phủ chỉ nhớ khi trời tờ mờ sáng, lượt ngang qua gian phòng đóng kín, ánh nến đỏ nhàn nhạt chiếu rọi sáng bừng tờ giấy dán cửa. Mọi thấy ngọn đèn động phòng hoa chúc cháy suốt cả đêm, tưởng rằng đôi phu thê trẻ tình cảm đang nồng thắm, nào bên trong là một cảnh tượng khác.

Không qua bao lâu, ánh dương ngày càng rực rỡ, hóa thành chiếc khăn choàng vai lộng lẫy, phủ lên giường.

Mái tóc đen rối bời xõa tung, hàng mi dài khẽ run run. Khoảnh khắc mở mắt, Dung Kim Dao như thoát khỏi giấc mộng hỗn độn, trán đẫm mồ hôi.

Nàng sững sờ một lúc, ý thức dần tỉnh táo, cảnh tượng mắt dần rõ ràng——

Đập mắt là vòng eo thon gọn săn chắc mạnh mẽ, trung y đó túm thành những nếp nhăn rời rạc, lộ đường nét cơ bắp rõ ràng. Còn tay nàng đang tự nhiên đặt đó, như đang ôm lấy .

Mặt nàng áp sát hõm vai Sở Ý, dụi cổ . Tư thế của hai thật ngượng ngùng, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng lên, cảm giác khác thường thể tránh khỏi.

Đêm , thứ đem cảm giác mềm mại và an , chiếc gối mềm, mà là Sở Ý.

Nàng và Sở Ý, chung chăn chung gối cả một đêm!

Sau khi nhận điều , lòng Dung Kim Dao đột nhiên thắt , nàng hoảng hốt rút tay về, nín thở chậm rãi di chuyển mép giường. Hơi lạnh lưng và ấm n.g.ự.c trái ngược , nàng rũ mắt, bên tai là tiếng tim đập như trống trận, hòa quyện cùng thở nồng nàn.

Dung Kim Dao chằm chằm hàng mi dài của , tâm trạng dần dần phức tạp, cảnh tượng đêm qua lượt hiện lên trong đầu.

Trong ngôi miếu cũ nát chìm trong bóng đêm như mực, Sở Ý vận hôn phục phản chiếu ánh trăng, trở thành một vệt sáng giữa bóng tối.

Hắn với nàng: "Ta chỉ với nàng, thần linh sẽ ruồng bỏ, thần linh dù rơi xuống vũng bùn, vẫn sẽ tỏa sáng."

Mưa bên ngoài miếu dần tạnh, như gột rửa hết phù hoa. Mây đen vén một góc, ánh trăng trắng bạc chiếu rọi những góc khuất vốn bóng tối nuốt chửng, giữa vùng sáng tối , đồng tử thiếu niên càng thêm trong trẻo.

Khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên hiểu , dù thế gian thần linh tiên linh cứu khổ cứu nạn. vị thần thực sự, nên là chính bản nàng.

Một cảnh tan , cảnh khác hiện lên.

Rồi đó... là một vài chi tiết khiến " nỡ ", nhưng nàng nhớ rõ.

Nàng nhớ Sở Ý cởi bỏ bộ hôn phục dính đầy nước mưa của như thế nào, lau sạch vết bẩn nàng ; cũng nhớ khẽ " chỉ mềm lòng một "; nàng thậm chí còn nhớ, chính nàng ôm chặt lấy Sở Ý chịu buông tay, gần như ngang ngược ép , hai cuối cùng đành ngủ chung một giường...

Trời sáng hẳn, trong sự tĩnh lặng thể thấp thoáng thấy tiếng rao hàng của những bán đồ ăn sáng ở con hẻm phía .

Dung Kim Dao hồn, khẽ cắn môi, gương mặt mộc mạc ửng hồng. Nàng liếc Sở Ý giường, thấy tỉnh, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà tỉnh... bằng nàng đối mặt với tình cảnh ngượng ngùng thế nào.

Dung Kim Dao cẩn thận vén chăn lên, động tác xuống giường chi nhẹ nhàng, chỉ sợ kinh động giường. Nhiệt độ xung quanh lập tức lạnh , những giọt mồ hôi li ti như như tai cũng bốc tan biến.

Nàng một mặt nín thở, một mặt nhẹ nhàng đến bên tủ quần áo, từ trong đó lấy một chiếc áo khoác ngoài màu nhạt khoác lên .

Ánh mắt vô tình lướt qua giường, Sở Ý vẫn đang yên giấc. Thiếu niên nhắm mắt, đầu nghiêng trong, hàng mi dài rủ xuống tạo thành một vệt cong cong, dịu vẻ lạnh lùng sắc bén gương mặt.

Ánh mắt Dung Kim Dao dừng giây lát, nhanh chóng dời , thầm nuốt nước bọt. Nàng nhón chân lặng lẽ đến cửa, ngón tay kéo hé một khe hở, tiên ló đầu quanh một lượt, thấy bốn bề vắng vẻ, liền nghiêng lách qua khe cửa bước ngoài.

Cánh cửa lưng nàng từ từ khép , phát một tiếng động nhẹ dễ nhận .

Động tác chạy trốn của nàng vô cùng nhanh chóng, nên thiếu niên giường, khi nàng rời , im lặng mở mắt.

...

Một trận mưa đánh thức mùa hạ, chợt cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, rối tung vài lọn tóc.

Dung Kim Dao chiếc sạp mềm trong phòng bên, đầu tựa mép cửa sổ, hai tay chắp bụng, ánh mắt thẫn thờ xa xăm, bao lâu.

Trước hôm nay, nàng bao giờ tưởng tượng một ngày sẽ ngủ chung một giường với đối thủ một mất một còn năm xưa.

Rõ ràng mấy tháng còn đang tính toán chuyện thành hôn, tốn bao nhiêu tâm tư để tiếp cận, giả vờ yêu thích tùy ý trêu chọc. Bây giờ cái gai trong lòng về chuyện hòa coi như nhổ , nhưng một cái gai mới âm thầm đục kẽ.

Nàng từng nghĩ đến khi thành hôn sẽ chung sống với Sở Ý thế nào. Có thể trốn một lúc, nhưng trốn cả đời.

Con Sở Ý nàng hiểu rõ, bề ngoài thiện ôn hòa, thực chất hề bỏ một chút tình cảm thật sự nào. Hắn giúp đỡ nàng nhiều, lẽ chỉ vì sự giáo dưỡng của con nhà quyền quý, hoặc lẽ là vì thường xuyên thấy sự yếu đuối của nàng, nhất thời động lòng trắc ẩn.

Nàng thể chỉ vì một câu "hãy để trở thành nhà của nàng" của Sở Ý, mà tự đa tình cho rằng yêu .

Hay là cứ trực tiếp thú nhận?

giây tiếp theo, Dung Kim Dao gạt bỏ ý nghĩ .

Sở Ý xưa nay thích khác lợi dụng và lừa gạt, nếu nàng thú nhận những tâm tư vòng vo đó, e rằng chỉ nhận một câu "hèn hạ" lạnh lùng của , chừng đầu liền sẽ đòi hòa ly với nàng.

Dung Kim Dao chau mày, tự sắp xếp suy nghĩ, thầm nghĩ dù thú nhận, cũng là bây giờ. Mọi thứ mới quỹ đạo, nàng thể phá vỡ cảnh hòa hợp bề ngoài, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên duy trì cách tương kính như tân, tìm một thời cơ thích hợp hơn.

Vứt bỏ những suy nghĩ m.ô.n.g lung rối loạn lòng khỏi đầu, đang định dậy, nàng bất chợt thấy một tràng tiếng bước chân: "Bộp bộp bộp——"

Còn kịp phản ứng, giây tiếp theo hai mắt nàng đối phương dùng khăn tay che , tầm bỗng tối sầm.

Trong khăn tay bọc đá lạnh, lạnh tụ quanh mắt. Người cửa sổ dùng chiếc khăn tay ẩm lạnh xoa tròn quanh mắt nàng.

Đêm qua nàng cạn nước mắt tích tụ bao năm, lúc trang điểm thấy đuôi mắt đỏ hoe, gần thì sưng húp như quả óc chó, thế là vội vàng bảo Liên Quỳ lấy khăn tay chườm đá.

Dung Kim Dao thuận thế nhắm đôi mắt sưng húp , động tác xoa bóp đều đặn cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng chợt lên tiếng: "Liên Quỳ, tay nghề của ngươi khá lên ? Lên chút nữa, đúng , chỗ nhức lắm."

Liên Quỳ đáp lời ngay như thường lệ, chỉ im lặng theo lời dặn của Dung Kim Dao, di chuyển tay lên một chút.

"Muốn ăn nho ướp lạnh," Bên cạnh sập mềm một chiếc án kỷ đặt hòm đá, Dung Kim Dao đưa tay mò mẫm lung tung, chỉ chạm mép hòm. Nàng đành bỏ cuộc, giọng mềm mại: "Liên Quỳ, là ngươi đút cho ."

Động tác xoa bóp khẽ khựng , chi tiết nhỏ bé đủ để nàng nhận .

Một lúc , “Liên Quỳ” im lặng đưa nho miệng nàng, còn tiện tay đặt hòm đá đến vị trí nàng thể với tới.

Nước nho mát lạnh vỡ , Dung Kim Dao kìm cong môi khẽ.

Có tỳ nữ tận tâm hầu hạ, nắng ấm, gió mát thổi, thật là thoải mái. Tuy khác mấy so với cuộc sống trong hoàng cung, nhưng Dung Kim Dao vẫn cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Có lẽ là vì nơi còn những bức tường thành chật hẹp và những mái hiên cong vút, còn sự nịnh nọt giả tạo, cũng còn nỗi ám ảnh bao năm. Ngược , bầu trời xanh bao la, còn ấm của cuộc sống đời thường.

Và cả, một "gia đình" danh nghĩa thuộc về nàng.

Nuốt xong quả nho, Dung Kim Dao thu nụ , một cách đầy ẩn ý về chuyện chính: "Ta và Sở Ý bây giờ cũng coi như là phu thê hữu danh vô thực , cho cùng vẫn là một mực ép buộc, trong quá trình đó cũng gặp ít trắc trở."

"Ân tình nợ thể cứ thế cho qua... Mấy ngày tới ngươi thử dò hỏi Thanh Vân ngày sinh của Sở Ý, hoặc là sở thích và thói quen nào tương đối kín đáo ? Trả ân tình tất chiều theo ý thích của ."

Có những đôi phu thê tình cảm, vì trách nhiệm hoặc vì áp lực mà lựa chọn chung sống trọn đời. Lâu dần, cuộc hôn nhân như một cái cây từ từ lớn lên, thể dần dần bén rễ sâu cành lá sum suê trong mưa gió, cũng dễ dàng mưa gió tàn phá gãy đổ; còn những đôi phu thê, ân ái chút nghi ngờ, chỉ cùng đối phương bạc đầu giai lão.

Những ý định ban đầu khác đương nhiên sẽ những kết quả khác , nàng theo con đường cũ của Hoàng đế và Diệp Hoan Ý, nếu một ngày Sở Ý trong lòng, nàng cũng nhất định sẽ tác thành cho .

hiện tại hai là phu thê, phu quân còn là một thiếu niên lang m.á.u nóng hăng hái. Dù đối phương ép buộc nàng, nhưng kế hoạch vẫn hơn là đánh trận sự chuẩn .

Dung Kim Dao nghĩ ngợi, hạ thấp giọng : "Còn chuyện động phòng ma ma . Trước đây ngươi nhiều bộ sưu tập tranh và họa sách quý ? Tìm thời gian mang hết phủ , cũng tiện sự chuẩn ."

Sau khi dặn dò xong, thấy hồi đáp, lực xoa bóp mắt ngược vô cớ nặng hơn vài phần.

Dung Kim Dao khẽ nhíu mày, lấy lạ: "...Liên Quỳ? Ngươi ?"

Bốn bề tĩnh lặng, thỉnh thoảng tiếng chim hót trong trẻo từ cành cây vọng . Dừng hồi lâu, giọng của nàng đột nhiên im bặt, giờ mới hồn , phát hiện Liên Quỳ ngày thường câu nào cũng phản ứng, nửa lời!

Sự im lặng kéo dài khiến Dung Kim Dao đột nhiên cảm thấy bất an, một ý nghĩ vang lên như chuông báo động.

Người hầu hạ nàng Liên Quỳ, thì thể là ai?

Nghĩ đến đây, đầu đúng lúc vang lên một giọng quen thuộc: "Thì cách công chúa chiều theo ý thích của khác, là lấy báo đáp ."

Giọng điệu đùa cợt, ý tứ mập mờ.

Sống lưng Dung Kim Dao cứng đờ, vẻ mặt bình thản trong chốc lát rạn nứt, "Sở Ý?"

Trước mắt một mảng tối đen, dù nàng lạc  trong cõi u minh vẫn thể cảm nhận , Sở Ý đang . Đó là ánh mắt từ cao phủ xuống, bao trọn cả nàng.

Lòng bàn tay ấm áp thỉnh thoảng lướt qua cằm, vạt tay áo thỉnh thoảng chạm dái tai, thở thỉnh thoảng lướt khóe môi nàng. Không gì đặc biệt, chỉ là trong tình cảnh , bỗng nhen nhóm chút mầm mống ám .

Sợi dây căng thẳng trong đầu sắp đứt, Dung Kim Dao vô thức giãy giụa, nhưng tay khóa chặt vai, chỉ đành ngoan ngoãn yên.

Thiếu niên thong thả : "Nàng trốn gì mà trốn?"

Loading...