Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90] - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:01
Lượt xem: 467

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Sau một thời gian dài ảm đạm, cơ quan chức năng cuối cùng cũng ban hành thông báo nới lỏng giá cổ phiếu thị trường chứng khoán Thượng Hải. Kể từ ngày 21 tháng 5 năm 1992, thị trường chứng khoán trở thành một thị trường đúng nghĩa.

Cũng chính từ ngày , thị trường bắt đầu một đợt tăng trưởng mạnh mẽ.

Lâm Phỉ vô cùng kích động, nhưng Nguyên Đường quá phấn khích, bởi vì cổ phiếu cô đầu tư tuy tăng, nhưng mức tăng hạn chế.

Chính sách nới lỏng giá cổ phiếu mới ban hành, tuy sẽ tạm thời kích thích thị trường tăng trưởng, nhưng cũng một vấn đề chí mạng: đó là cơ chế tạm dừng giao dịch.

Nói cách khác, trong một thời gian tới, thị trường chứng khoán thể sẽ xuất hiện tình trạng lên xuống thất thường.

Cao đến mức nào ai , và thấp đến cũng thể lường .

Lâm Phỉ năng lộn xộn trong điện thoại, bày tỏ rằng cô nhanh chóng thu hồi vốn. Nguyên Đường khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cũng bán hết bộ cổ phiếu của .

Sau khi thu hồi lợi nhuận từ cổ phiếu, tiền tiết kiệm của Nguyên Đường đạt đến 5 triệu tệ.

Có tiền thì gì?

Nguyên Đường nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là mua nhà.

Cô cũng khuyên Hồ Yến nên sớm xem xét vấn đề : “Mấy năm nay lạm phát ghê gớm lắm, tiền gửi ngân hàng, chút lãi suất đó thể nào chạy đua với lạm phát , vẫn là nên sớm đổi thành những thứ khác để giữ giá thì hơn.”

Hồ Yến vốn mang theo bốn, năm vạn tệ tiền tiết kiệm đến đây, Nguyên Đường cũng để tâm.

Lần Nguyên Đường mua nhà là để ở, cô chọn một nơi quá xa trường học và nhà máy, vì xem ít nhà nhưng vẫn quyết định .

cô cũng vội, dù tiền cũng trong tay, tiêu thế nào cũng .

Toàn bộ tâm trí cô đều đặt sản phẩm mì giòn Ca Ca Hương sắp tung thị trường.

Lô mì gói đầu tiên, Nguyên Đường cung cấp cho hai nhà phân phối địa phương ở Thượng Hải, giá xuất xưởng định ở mức thấp, giá bán lẻ là 5 hào một gói.

Trịnh Tùng cảm thấy mức giá cao, nhưng Nguyên Đường khăng khăng.

“Lô thẻ bài đầu tiên của chúng 40% là thẻ lấp lánh, trúng một thẻ lấp lánh là đổi một gói, tương đương với việc lô đầu tiên gần như lãi. Hơn nữa, dù trúng thẻ lấp lánh, năm thẻ thường cũng thể đổi một gói. Bốn bộ thẻ thường xác suất khá đồng đều, dễ sưu tập đủ.”

Chỉ vì vấn đề xác suất , ban đầu Hồ Yến và tranh cãi về cách phân bổ thẻ. Phân bổ nhiều thì Nguyên Đường tự bỏ tiền túi, phân bổ ít sợ ảnh hưởng đến tỷ lệ mua hàng.

Cuối cùng, Nguyên Đường nhờ một sinh viên khoa toán mới giải quyết .

Cô sinh viên năm ba đó là tính toán xác suất, còn lo lắng đến mức ôn cấp tốc ba ngày liền. Kết quả là Nguyên Đường mời cô đến, trả cho cô mấy trăm tệ một tháng, chỉ để tính toán xác suất xuất hàng?

Ban đầu cô còn mừng vì may mắn, mới phát hiện chuyện đơn giản như vẻ bề ngoài.

Yêu cầu của Nguyên Đường cao, dữ liệu cô cần chỉ xem xét đến chi phí và tỷ lệ trúng thưởng của thẻ, mà thậm chí còn tính đến lượng điểm bán lẻ và khách hàng mục tiêu ở Thượng Hải.

Cô sinh viên thể ngờ rằng, những kiến thức học thực sự đất dụng võ. Cô bận tối mắt tối mũi, mô hình, phân tích. Đến nỗi , Nguyên Đường cũng thấy ngại, tăng lương cho cô.

Cô sinh viên mắt sáng rực: “Không cần ạ!”

Tuy mệt, nhưng cô thực sự yêu thích toán học.

Sau khi tính toán, cô sinh viên đưa một đáp án vô cùng chính xác.

Nguyên Đường dựa theo dữ liệu từ mô hình, chuẩn áp dụng tỷ lệ phát hành 40% thẻ lấp lánh trong ba lô hàng đầu tiên. Các loại thẻ thường còn , chỉ thẻ Tôn Ngộ Không tỷ lệ phát hành thấp hơn các thẻ khác năm điểm phần trăm.

Đợi đến các lô hàng , tỷ lệ thẻ lấp lánh sẽ giảm xuống, lúc đó sẽ tập trung việc sưu tập thẻ thường.

Tất nhiên, trong lô hàng đầu tiên, Nguyên Đường còn cho ba loại thẻ đặc biệt.

Thẻ đặc biệt là bộ thẻ nhóm thầy trò Đường Tăng lấy kinh mà cô riêng, tổng cộng mười thẻ, mặt ghi chữ “Trúng thưởng”.

Chỉ cần một trong mười thẻ , là thể đến nhà máy nhận một chiếc xe đạp địa hình.

Hồ Yến bây giờ chỉ là phó giám đốc, mà chứng chỉ kế toán cô thi đây cũng ích. Nguyên Đường để cô kiêm luôn chức vụ kế toán.

Từ khi kế toán, Hồ Yến luôn lải nhải bên tai Nguyên Đường. Có lẽ những quản lý gia đình đều chi tiêu chặt chẽ, Hồ Yến nhập vai một bà nội trợ keo kiệt một cách hảo.

Mỗi một khoản chi trong nhà máy cô đều thấy xót, ví dụ như mười chiếc xe đạp địa hình , khi Hồ Yến thấy hóa đơn thì hét toáng lên.

Một chiếc xe đạp giá 700 tệ, tim Hồ Yến như rỉ máu.

Nguyên Đường an ủi cô: “Rồi sẽ kiếm hết thôi.”

Mười chiếc xe đạp, tốn 7000 tệ.

Hồ Yến Nguyên Đường với ánh mắt oán trách, đây cô nhận Nguyên Đường tiêu tiền như nước thế ?

Một gói mì bán 5 hào, 7000 tệ tương đương với mười bốn nghìn gói. Nguyên Đường tổ chức một chương trình trúng thưởng, trực tiếp tặng hơn mười nghìn gói mì!

Đó là còn tính đến gần một nửa thẻ lấp lánh “Thêm một gói nữa”!

Nguyên Đường chút chột sờ mũi, cô thừa nhận phấn khích nên chi nhiều. mở nhà máy mà, marketing thì ?

chỉ tự bỏ tiền túi mua giải thưởng, mà còn chi tiền đăng tin báo nữa. Nếu quảng cáo TV còn xếp hàng, Nguyên Đường định quảng cáo cả TV .

Sau vẫn là Trịnh Tùng khuyên cô, ban đầu cứ thăm dò thị trường , đợi đến khi mạng lưới phân phối mở rộng hẵng quảng cáo thì hiệu quả sẽ hơn, cô mới từ bỏ ý định.

Ngày xuất hàng là do Hồ Yến định. Hôm nay, Nguyên Đường hiếm hoi xin nghỉ một buổi chiều, đến nhà máy chờ nhà phân phối đến lấy hàng.

Hai nhà phân phối, một họ Lý, một họ Hoàng. Người họ Hoàng đến, lô hàng đầu tiên của ông chỉ lấy mười vạn gói. nhà phân phối họ Lý hào phóng, nhập đến ba mươi vạn gói, những thế còn tặng cho nhà máy hai lẵng hoa.

Nói đến lẵng hoa, cũng là vì từ khi Nguyên Đường tiếp quản nhà máy, cô hề tổ chức một buổi lễ khai trương chính thức nào, chỉ đốt một tràng pháo ngày khởi động dây chuyền sản xuất coi như là khởi đầu .

, đến ngày xuất hàng hôm nay, Hồ Yến nhất quyết tổ chức bù.

Sử Nghị Thác, luật sư Tống, thậm chí cả Lâm Phỉ đều gửi lẵng hoa đến. Những lẵng hoa đặt cổng lớn, soi bóng lên tấm biển hiệu mới, trông vô cùng mắt.

Hồ Yến còn cửa hàng mới khai trương tiết mục cắt băng, nên cũng nhất quyết một cái.

Nguyên Đường hiểu đẩy cổng nhà máy, Hồ Yến đưa cho cô một chiếc kéo buộc dải lụa. Hồ Yến bên cạnh cô, hiệu cho cô mỉm với máy ảnh phía .

“Đây đều là lịch sử phát triển tương lai của nhà máy chúng ! Đương nhiên ghi cẩn thận.”

Hồ Yến một cách hùng hồn, như thể mấy hôm còn lo lắng đến mất ngủ là cô.

Xe tải nối đuôi , Trịnh Tùng và Trịnh Tiểu Vân cũng vô cùng phấn khích.

Khác với đây, sản phẩm mì giòn là do họ tham gia sáng tạo từ đầu đến cuối. Dù vì tiền, cả hai đều mong chờ một kết quả .

Chạng vạng, tại Trường tiểu học 5 Thượng Hải.

Học sinh tan học xếp thành hàng khỏi trường. Phụ chờ đón con ở cổng nhiều, phần lớn học sinh trường công lập đều tự về nhà.

Những đứa trẻ đeo chìa khóa cổ ríu rít quầy tạp hóa đối diện trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thuc-tinh-khong-lam-chi-ca-thap-nien-90/chuong-198.html.]

“Cháu kẹo dưa hấu.”

“Chú ơi, cho cháu một cái dây thun.”

Ông chủ quầy tạp hóa vui vẻ lấy những món đồ mà bọn trẻ với tới, nhận tiền trả tiền thừa.

Đứa trẻ đòi dây thun đột nhiên chỉ tay một gói đồ ăn bao bì mắt kệ.

“Chú ơi, cái đó là gì ạ?”

Sao đó còn hình Tôn Ngộ Không nữa?

Nhìn kỹ , loại đồ ăn vặt đây từng thấy, trông giống mì ăn liền nhưng nhỏ hơn một chút.

“Chú ơi, cho cháu lấy xuống xem ạ?”

Ông chủ quầy đáp lời, lấy xuống giới thiệu.

“Đây là đồ ăn vặt mới, gọi là mì gói. Một gói 5 hào.”

Vừa đến 5 hào, đứa trẻ liền chút do dự. Một ngày nó chỉ một tệ tiền tiêu vặt, coi là khá giả trong lớp.

Một gói đồ ăn vặt mất 5 hào, đủ để mua mấy cái dây thun.

Nó do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hình Tôn Ngộ Không bao bì hấp dẫn.

Thư Sách

“Chú ơi, cháu mua một gói.”

5 hào thì 5 hào, nó thử xem mùi vị thế nào, nếu ngon thì sẽ bao giờ mua nữa.

mua, mấy đứa trẻ khác sớm thèm thuồng cũng xúm .

“Quách Kỳ, mua thật , vị gì thế?”

“Quách Kỳ, cho nếm thử với, đổi kẹo dẻo cho .”

Đứa trẻ tên Quách Kỳ cẩn thận mở túi , bên trong là một vắt mì nguyên vẹn.

Mấy đứa trẻ bên cạnh lập tức mất hứng: “À, chỉ là mì ăn liền bình thường thôi ?”

Quách Kỳ cũng cảm thấy thất vọng, tay thò lấy gói bột gia vị: “Haizz, còn chọn vị gà mật ong nữa chứ.”

Lấy gói bột , Quách Kỳ thấy nó dán cùng với một tấm thẻ.

Nó tò mò lấy tấm thẻ , thấy một tấm thẻ Tôn Ngộ Không đựng trong một túi nilon nhỏ trong suốt. Ở giữa tấm thẻ, đôi mắt của Tôn Ngộ Không b.ắ.n những tia sáng rực rỡ.

“Oa, Quách Kỳ, tấm thẻ ?”

Các bạn nhỏ nhanh chóng tụ tập , chằm chằm tấm thẻ ngớt.

Với sức nóng của bộ phim Tây Du Ký những năm gần đây, ngay cả sách cũng thể nhận Tôn Ngộ Không.

Bị chằm chằm, tâm trạng của Quách Kỳ cũng hơn một chút. Nó xé túi nilon lấy tấm thẻ , mặt là hình Tôn Ngộ Không, mặt là bốn chữ rõ ràng.

“Thêm một gói nữa”.

Quách Kỳ còn kịp phản ứng, mấy đứa trẻ bên cạnh sôi trào.

“Quách Kỳ, trúng thưởng !”

“Thêm một gói nữa kìa Quách Kỳ!”

Quách Kỳ kích động mặt đỏ bừng, giơ tấm thẻ lên tìm ông chủ.

Ông chủ tủm tỉm nhận lấy đưa cho nó một gói khác: “Biết gói cũng trúng nữa thì .”

Quách Kỳ nhận lấy gói thứ hai, do dự mà mở ngay.

“Trời ạ, Quách Kỳ, trúng nữa !”

Trúng liên tiếp hai gói, lúc mấy đứa trẻ khác cũng mua đồ nữa, chỉ chăm chăm gói thứ ba trong tay Quách Kỳ, xem nó thể trúng thêm một gói nữa .

Quách Kỳ mở gói thứ ba.

“…Lại thêm một gói nữa!”

Trong nháy mắt, tiếng “oa oa oa” vang vọng khắp trong ngoài quầy tạp hóa.

Vận may của Quách Kỳ cuối cùng cũng cạn kiệt ở gói thứ sáu, nhưng nó cũng quá buồn, sáu gói mì! Tương đương với việc hôm nay nó chỉ tốn 5 hào mà mua sáu gói!

Quách Kỳ nhét mì giòn miệng. Một nó cũng ăn hết sáu gói, nên chỉ giữ một gói, còn thì đứa một miếng, đứa một miếng, chia ăn hết.

Quách Kỳ ăn mì gói vị gà mật ong, gói mì còn cảm thấy bình thường, lúc chỉ thấy thơm ngon lạ thường. Bột gia vị rắc lên vắt mì còn vị ngọt nữa.

“Quách Kỳ, tấm thẻ cuối cùng của là gì ?”

Quách Kỳ nhai mì đưa tấm thẻ trong tay cho bạn xem.

“Của là Tôn Ngộ Không , của là Trư Bát Giới!”

Sau khi Quách Kỳ trúng sáu gói, lập tức nhiều đứa trẻ khác cũng mua theo, chẳng mấy chốc mấy thùng hàng của ông chủ bán sạch.

Có những đứa may mắn như Quách Kỳ, trúng liên tiếp mấy gói, cũng những đứa may mắn như , chỉ nhận thẻ thường.

Những đứa trẻ nhận thẻ thường tuy chút hụt hẫng, nhưng nhanh tụ tập với nghiên cứu.

“Này, Quách Kỳ, cho mượn thẻ Tôn Ngộ Không của , ngày mai mua, đến lúc đó trả một thẻ Tôn Ngộ Không ?”

Quách Kỳ: “Cậu thẻ của gì?”

Đứa trẻ hề hề: “Mình một thẻ Trư Bát Giới, khác trúng thưởng vứt , nhặt hai thẻ Đường Tăng và Sa Ngộ Tĩnh, cộng thêm thẻ Tôn Ngộ Không của nữa là thể đổi thêm một gói !”

Quách Kỳ nghĩ nghĩ đồng ý, bây giờ nó đói, chỉ xem thể trúng thêm một gói nữa .

Kết quả là hai đứa thương lượng xong, đưa bốn tấm thẻ thường cho ông chủ, ông chủ là năm thẻ.

“Các cháu xem mặt , hướng dẫn đấy, năm thẻ, còn thiếu một thẻ Bạch Long Mã nữa.”

Quách Kỳ quả thực kỹ, ông chủ , nó vội vàng xem một nữa.

Chữ nhỏ ở mặt thẻ rằng mười thẻ ẩn, thẻ ẩn thể đến nhà máy đổi một chiếc xe đạp địa hình!

Đừng là Quách Kỳ, tin tức nhanh chóng lan truyền ngoài, đều , mì gói ở quầy tạp hóa cổng trường chỉ thể trúng thêm một gói, mà còn thể trúng cả xe đạp địa hình!

Quách Kỳ và bạn , hai đứa vội vàng tìm để ghép thẻ Bạch Long Mã.

Tình hình tương tự cũng xảy nhiều cổng trường tiểu học khác. Chưa đầy ba ngày, các trường tiểu học ở Thượng Hải bắt đầu một câu chào hỏi hàng ngày.

“Này, thẻ XX ?”

 

Loading...