Hôm nay, Nguyên Liễu và Nguyên Cần tan học Triệu Hoán Đệ đến tận trường gọi về. Chuyện cũng khác mấy so với dự đoán của Nguyên Đức Phát. Nếu Triệu Hoán Đệ chỉ gọi một đứa về thì lẽ việc xong, nhưng đằng bà bắt cả hai đứa cùng về. Nguyên Liễu và Nguyên Cần tuy thầm kêu khổ nhưng cũng đành đồng ý.
Thầy giáo ở trường thực cho nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận. Chuyện cũng giống như năm, cứ đến vụ thu hoạch, học sinh nhà nào bận xuể việc đồng áng là thầy cũng đành cho nghỉ.
Nguyên Liễu và Nguyên Cần thu dọn chăn đệm và bếp dầu, mỗi cõng túi hành lý của theo Triệu Hoán Đệ về nhà.
Khi hai cô con gái về, Triệu Hoán Đệ như con trâu cày trong nhà. Nhà chỉ chồng và con trai út, một bà quán xuyến hầu hạ. khi hai cô con gái về đến nơi, Triệu Hoán Đệ lập tức lên mặt oai.
“Bắt đầu từ mai, hai đứa bay phiên , mỗi đứa một ngày. Nhị Nha, ngày mai mày ở nhà trông Nguyên Lương, nấu cơm hai bữa, tiện thể để mắt đến mấy bao bột, đảo khoai...”
“Còn mày (Nguyên Liễu), cùng tao sân phơi. Buổi tối mày ngủ ở đầu bờ, trông khoai lang với miến.”
Nguyên Cần gật đầu, còn Nguyên Liễu thì c.ắ.n môi.
Nó xem như hiểu, chị cả , nó tính một vòng, giờ nó là đứa thấp cổ bé họng nhất nhà!
Bắt nó ngủ ngoài bờ ruộng, vất vả bao. Trời tối lạnh như , còn nửa đêm thức dậy lật mớ miến ướt sũng để chúng đóng băng. Đến tờ mờ sáng 5 giờ thu , ban ngày đem mớ miến đóng băng treo phơi nắng...
Dựa mà bắt nó ?
Triệu Hoán Đệ phân công xong, liếc hai đứa một cái: “Em mày với bố mày sắp về , hai đứa lo nấu cơm !”
Bà cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút, dạo gần đây mệt rã rời.
Hai cô con gái bắt đầu việc, Triệu Hoán Đệ chợt nhớ đến lời Nguyên Đức Phát. Ông bà nên chuyện nhiều hơn với hai đứa con gái. Chuyện con Nguyên Đường ầm ĩ lên lúc , chẳng cũng vì nó thấy bà bất công ? Là do vợ chồng bà chỉ lo bôn ba kiếm sống, quên quan tâm đến đứa con gái lớn.
Nhà xảy một trận cãi vã như , cũng tương đương với việc gieo một hạt mầm nghi kỵ lòng mấy đứa em. Vì , đối xử với Nguyên Liễu và Nguyên Cần cẩn thận. Không thể hở là mắng, giơ tay là đ.á.n.h như nữa.
Triệu Hoán Đệ chẳng thấy sai chỗ nào. Nguyên Đức Phát , bà nhảy dựng lên cãi.
Nguyên Đức Phát cãi, chỉ : “Bà lý, nhưng Đại Nha bà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-thuc-tinh-khong-lam-chi-ca-thap-nien-90/chuong-54chuong-54.html.]
Triệu Hoán Đệ lập tức cứng họng. Con Nguyên Đường đúng là cái đồ ăn cháo đá bát!
nghĩ , chồng cũng đúng. Mấy đứa con gái đều là đồ vô ơn, như con Nguyên Đường, đúng là loại vô ơn nhất trong những đứa vô ơn. nhà còn Đống Tử và Lương tử . Nếu Nguyên Liễu và Nguyên Cần cũng vết xe đổ của chị nó, thì Đống Tử và Lương tử ?
Nghĩ thông , Triệu Hoán Đệ cũng bướng nữa. Bà liền chiếc ghế đẩu ngoài sân, "lân la chuyện" với hai cô con gái.
mở miệng, lời tự chủ mà biến thành mùi khác.
“Hai đứa bay ở nội trú sướng . Tao với bố mày ở nhà mệt gãy lưng. Nhà lo cho chúng bay ăn, cho chúng bay học, sắp thi tới nơi đấy! Hai đứa mà thi kết quả thì liệu hồn! Tao chỉ thiếu điều m.ó.c t.i.m móc gan cho hai đứa bay ăn, chúng bay mà thi , chính là bất hiếu, về đây chờ ăn đòn!”
“Chúng bay xem con Trần Châu nhà bên kìa, hiếu thuận bao. Mẹ nó, Vương Phán Nhi, thu xếp cho nó một đám. Nó đính hôn xong là ăn ở miền Nam. Mới bao lâu, hai hôm gửi về 50 đồng.”
Triệu Hoán Đệ miễn cưỡng khen Vương Phán Nhi, dù trong lòng phục nhưng cũng thừa nhận, Vương Phán Nhi thắng bà một bậc.
Con gái bà nuôi thì cãi vã với gia đình, đoạn tuyệt quan hệ. Còn Vương Phán Nhi, một mụ vốn chẳng gì, mà đẻ đứa con gái hiếu thuận như Trần Châu. Bà Vương Phán Nhi đòi nhà tận 600 đồng tiền thách cưới. 600 đồng! Triệu Hoán Đệ tức đến nghiến răng, chi tiền đó là của thì mấy!
“Chúng bay học ai thì học, đừng học con chị cả. Đó đúng là đồ ăn cháo đá bát. Sau nhà đẻ chống lưng, gả nhà bắt nạt, xem nó ai bênh! Cứ để nó thấy, khỏi cái nhà , một đứa nhà cửa như nó khác gì cô hồn lang thang !”
Triệu Hoán Đệ một hồi lái chủ đề sang Nguyên Đường, miệng đầy oán khí.
Bà chỉ mong Nguyên Đường gặp quả báo nhãn tiền, để cho hai đứa con gái ở nhà thấy hậu quả.
Một kẻ nhẫn tâm như , chắc chắn kết cục !
Nguyên Liễu và Nguyên Cần lẳng lặng nấu cơm, ai câu nào.
Lời của Triệu Hoán Đệ, chỗ chúng thấy đúng, nhưng cũng chỗ đồng tình.
Chuyện chị cả bước , chúng sợ hãi len lén nhen nhóm một sự mong chờ khó tả. Chúng mong chị cả khỏi nhà sẽ sống , tò mò kết cục của chị sẽ .
Còn về Trần Châu nhà bên, cả hai đều dạo đến cửa cũng thèm , chính là vì gặp của Trần Châu là Vương Phán Nhi.
Khổ nỗi, Vương Phán Nhi là thích phô trương. Bà khoe khắp làng nhận 600 đồng tiền thách cưới, khoe con gái miền Nam kiếm tiền.
Thư Sách
Thằng chồng của Trần Châu xem cũng chẳng coi trọng cô. nhà chồng sắp xếp cho một cô vợ để cùng , nó cũng khá bằng lòng. Hai đứa vội vàng đám cưới, vội vàng thu dọn đồ đạc cùng Nam cậy nhờ một họ hàng việc trong đó.
Vương Phán Nhi cầm tiền thách cưới, trong lòng sướng nở cờ. Tiền nuôi Trần Châu mười mấy năm, phen coi như kiếm hết, cuối cùng cũng lỗ vốn. Hơn nữa, bà chuyện với nhà họ Vương, tiền Trần Châu kiếm khi sinh con vẫn thuộc về bà .