24.
Lâm Tư Vũ thật sự mạng lớn,  ch íc.
Cứu  .
Ba  quả thật  còn chút tình  nào, để  định công ty,  trực tiếp đưa cô  đến nơi  từng ở năm đó.
Mỗi tháng chỉ cho cô  sáu mươi đồng tiền sinh hoạt phí.
  chăm sóc cô ,    là   như bà nội.
Là một  phụ nữ lười biếng, ham ăn, tính tình còn lớn hơn cả tiểu thư nhà giàu.
Hễ Lâm Tư Vũ  chút bất mãn, bà  liền chửi bới.
Chửi  khó , chuyên chọn những lời Lâm Tư Vũ  thích  để chửi.
Chửi cô  là đồ con hoang  ba  bỏ rơi, chửi cô  là yêu tinh củ sen thủng tim, đáng đời rơi   cảnh .
Người  đây  ba  cưng chiều,   yêu cưng chiều, bây giờ chó cũng  thèm ngó ngàng, Lâm Tư Vũ  chịu nổi?
Nhân cơ hội chạy đến ngoài cửa nhà Hình Dục, từng tiếng van xin    cô  một .
"Mẹ! Không   thương con nhất ? Tim con khó chịu quá,   xem con !"
"Mẹ... Anh Dục... các   con ..."
"Không  các  quan tâm con nhất ? Nhìn con ..."
Mẹ    như   thấy, chỉ   với vẻ mặt nịnh nọt, lật tìm các công viên cảnh quan gần đó.
Cẩn thận hỏi: "Tả Ức, ở nhà buồn chán,   cùng   ngoài dạo ?"
 cúi đầu  cánh tay  biến mất của , thật sự cạn lời.
Cùng một cái đầu  dạo công viên, bà  thấy sợ ?
"Tả Ức, ...   thủ tục ly hôn với ba con ,"   đột nhiên đặt tạp chí trong tay xuống, hốc mắt đỏ hoe  , "Tư Vũ  đúng, là     ,  lấy một  đàn ông chỉ  lợi ích, tình  nhạt nhẽo."
"Là   ,  vô dụng, nhưng Tả Ức, xin con, thương , để  bù đắp cho con,  ?"
 dừng  một chút, suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng,  với bà câu đầu tiên  bao nhiêu ngày:
"Ừm, cũng , hãy sống  nhé."
Cả    đột nhiên run lên,  đó, bắt đầu   kìm .
"Tả Ức, Tả Ức của  ơi..."
"Mẹ    để cứu con,   mới cứu  con đây?"
Cửa  lầu đột nhiên mở , Hình Dục,   thức nhiều ngày, râu ria xồm xoàm, lao xuống.
Anh  chộp lấy con d.a.o gọt hoa quả  bàn, định cứa  cổ tay .
 giật : "Anh  gì !"
Khuôn mặt Hình Dục  gầy  một vòng, giống như một kẻ nghiện, nhưng đôi mắt     sáng: "Vừa    , dùng m.á.u nuôi hồn,  thể chia sẻ sinh mệnh,   thể cứu em!"
Mẹ   , cũng vội vàng đưa cổ tay : " cũng  thể."
  nhàn nhạt từ chối: "   cần."
 chỉ còn  một cái đầu, đáng sợ quá.
 thậm chí còn  nhanh chóng biến mất.
"Thế gian  đối với , chẳng   chút nào,    sống."
"Các  cứ coi như cho  một sự yên bình, đừng  phiền  nữa."
"Các    ở đây,  mới  thể hạnh phúc."
" xuống địa phủ  đây, các  hãy sống , sống thêm vài năm nữa, bớt xuống  phiền ."
Trên mặt Hình Dục đầy vẻ hoảng hốt,   khản giọng van xin .
Nước mắt  mặt nhiều đến mức  cảm thấy như  thấy hết nước mắt cả đời của  .
"Lâm Tả Ức, đừng biến mất!  xin em đừng biến mất!"
"Em  chịu  bao nhiêu khổ cực, chúng  còn  đối xử  với em, em đừng biến mất..."
"Xin em, em  cho  ,   cứu em thế nào,   cứu em thế nào đây!"
Sự tuyệt vọng tột cùng khiến Hình Dục rơi  nỗi bi thương điên cuồng,   như  còn cách nào khác, vơ lấy một nắm kẹo trong đĩa hoa quả  bàn, hai tay nâng đến  mặt .
"Lâm Tả Ức,  sẽ mua kẹo cho em ăn, em ở   ?"
" sẽ khiến cuộc sống   của em trở nên  ngọt ngào,  ngọt ngào... xin em, đừng biến mất..."
25.
Tay   thật sự run rẩy quá mức.
Những viên kẹo thủy tinh đủ màu sắc rơi vãi hơn một nửa.
Linh hồn của   tan biến đến mũi.
Hình Dục tuyệt vọng,   từ từ quỳ xuống  mặt : " nên... cầu vị nào? Vị nào  thể trả  em cho ..."
Mẹ   đến mất tiếng, ôm chặt tim ngã sang một bên, đau đớn gọi tên .
"Tả Ức, Tả Ức của  ơi!"
"Lâm Tả Ức,  yêu..."
Tai cũng  còn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-toi-ch-ic-nam-chinh-phat-dien-roi/chuong-7-het.html.]
Tiếng kêu gào như những con thú  dồn  tuyệt vọng của họ dần biến mất bên tai .
Ý thức của ,   trở về hư vô.
Trước khi tan biến,  nghĩ, thật  quá.
Không   câu  kinh tởm đó.
26.
  trở về địa phủ.
Mạnh Bà vẫn   quầy hàng, nấu canh Mạnh Bà.
Thấy  trở về, bà   gì, múc một bát canh đưa cho .
"Lần  thử xem,  ngon ?"
 nhận lấy, hít một  thật sâu, uống một ngụm.
Vừa nhắm mắt chuẩn  nuốt xuống, hương vị quen thuộc  lan tỏa  đầu lưỡi.
 đột ngột mở mắt!
"Canh của bà nội..."  ,   , "Bà học cũng nhanh thật đấy..."
"Có  con nên  đầu thai  ? Bà nội chắc   xa , con  chạy theo thôi."
Một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua, thổi bay chiếc mũ trùm của Mạnh Bà.
Một gương mặt quen thuộc, hiền từ lộ .
"Bà nội?!"
Bà nội hiền từ xoa đầu , giọng  vang vọng khắp địa phủ:
"Món canh mà Tả Ức thích uống, bà nội sẽ luôn nấu, luôn nấu."
27.
Sau khi  ,   dường như  vấn đề về tinh thần,  thể ly hôn thành công với ba .
Thay  đó, bà  ba  đón về, sống cùng với Lâm Tư Vũ.
Ban đầu Lâm Tư Vũ còn khá vui.
   thật sự  hoảng loạn đến mức  nhận  ai, cả ngày ôm con búp bê  xí duy nhất  để  ở nhà, gọi "Tả Ức, Tả Ức".
Nấu cơm cho nó, mua quần áo, tắm rửa, trang điểm.
Gần như dành hết tình mẫu tử cho con búp bê .
Chị  ở bên cạnh bà,  trở thành  của ngày xưa,  chịu đựng sự lạnh nhạt, những lời mắng nhiếc và ghê tởm của .
Đôi khi thậm chí nửa đêm,   sẽ bưng một chậu nước lạnh lẻn  phòng chị, dội thẳng  đầu cho chị tỉnh!
Rồi  hì hì mà mắng:
"Đều tại mày, con quỷ đòi nợ ! Hại Tả Ức của tao  thèm để ý đến tao nữa!"
"Quỷ đòi nợ! Quỷ đòi nợ!"
Những hành vi tương tự như , còn  nhiều.
Dưới sự giày vò như , bệnh tim của Lâm Tư Vũ   dấu hiệu tái phát.
Mỗi ngày đều ốm yếu, cũng   ai đưa cô  đến bệnh viện.
Cứ như  thoi thóp, chịu đựng sự bạo lực lạnh của  , mỗi ngày đều  lóc hối hận...
28.
Hình Dục uống rượu liên tục mấy ngày, uống đến mức  loét  dày.
Nếu   Tiểu Tả phát hiện kịp thời, suýt nữa  ch íc trong căn phòng từng là của .
Trong phòng bệnh, Hình Dục vẻ mặt đờ đẫn,  chằm chằm Tiểu Tả, siết chặt mảnh ảnh rách nát của , giọng  đau đớn vỡ vụn.
" nhớ Lâm Tả Ức ,   ch íc, nhưng Lâm Tả Ức , bảo   sống,  sẽ sống."
Tiểu Tả thở dài, từ trong túi lấy  một tấm ảnh, đưa cho Hình Dục.
"Tổng giám đốc Hình, đây là một tấm ảnh của cô Tả Ức mà  vô tình chụp  trong điện thoại, tuy chỉ  nửa mặt, nhưng..."
Hình Dục nhận lấy tấm ảnh đó, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Trong làn nước mắt mờ ảo,  ngẩng đầu, nhẹ nhàng  với Tiểu Tả một tiếng: "Cảm ơn, cảm ơn."
Sau ngày hôm đó, Hình Dục đột nhiên như sống ,  còn say xỉn suy sụp nữa.
Mỗi ngày đều sống và  việc bình thường, chỉ là khi rảnh rỗi,  sẽ   nửa tấm ảnh đó mà ngẩn ngơ.
Sau , cuối cùng  cũng đồng ý hỏa táng, chôn cất  và bà nội cùng .
Địa điểm chọn  , hướng  biển, yên tĩnh và vắng vẻ.
Xung quanh  là những bông hoa hồng do chính tay  trồng từng cây một, nở  .
Trên bia mộ, khắc tên của chúng :
"Mộ của Vương Văn Thúy và bảo bối của bà, Lâm Tả Ức."
Ừm, đúng .
Vương Văn Thúy và bảo bối của bà,   sẽ sống  ,  .