chằm chằm bọn họ, thật đúng là buồn  chếc mất:
"Nếu   đưa thì ?"
"Không đưa?"
Lưu Phương chẳng  chẳng rằng, giơ tay tát thẳng  mặt .
Động tác của chị  quá nhanh,     kịp né, đành  ăn trọn một cái bạt tai.
Mặt  bỏng rát,  tức đến phát điên, liền giáng cho chị  một cái tát trả :
"Chị là cái thá gì mà dám đánh ?"
Lần   chọc giận cả hai  bọn họ.
Lưu Phương ôm mặt, nước mắt ngắn dài  sang  cả:
"Chồng ơi,  thấy  đó! Chính mắt  thấy em gái  đánh chị dâu đấy!
"Như thế  còn đạo lý ? Cái nhà  em còn ở nổi ? Anh nhất định  đòi  công bằng cho em!"
Anh cả ném thẳng điếu thuốc xuống sàn, giơ tay, sấn sấn bước về phía .
Sao   thể để họ đánh   nữa chứ?  lập tức rút điện thoại , dọa báo cảnh sát.
"Cút ngay! Nếu   sẽ để cảnh sát đến tống cổ hai   khỏi đây!"
Anh cả khựng , còn Lưu Phương thì tức đến phát điên, thét lên chói tai:
"Gọi ! Cô gọi cảnh sát !  cũng  hỏi cảnh sát xem, con tiện nhân  vì   mua nhà rẻ hơn  60 vạn!"
 thực sự báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, họ cũng  há hốc mồm:
"Thưa cô, nhà đất là hàng hóa, giá cả lên xuống là do thị trường. Không thể vì  khác mua rẻ hơn mà cô đến gây chuyện ."
Lưu Phương  phục:
" cô  là em chồng ,    ngoài?”
"Nếu  mua cùng một thứ mà  trả nhiều hơn  khác 60 vạn,   thấy bực tức ?”
"Anh  tìm cách đòi   tiền đó ?"
Cảnh sát cũng cạn lời, dứt khoát đuổi hai  họ  khỏi nhà .
Nhìn những mảnh vỡ của chiếc tách  và tàn thuốc vương vãi  sàn,  tức đến nghẹn họng.
Sớm  thế ,   chẳng mua nhà ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-toi-mua-nha-re-hon-anh-trai/chuong-2.html.]
Tưởng rằng  một nhà  thể giúp đỡ lẫn , ai ngờ  suýt biến thành kẻ thù.
3.
 cứ tưởng Lưu Phương náo loạn một   sẽ thôi, dù  thì chị  cũng chẳng  lý lẽ gì.
Không ngờ chị   gửi một tấm ảnh siêu âm  nhóm gia đình  tag :
[Con tiện nhân , bây giờ   ở đây, mày  rõ , khi nào thì chuyển tiền cho tao?]
  để ý đến chị , nhưng chị  vẫn tiếp tục điên cuồng:
[Nếu mày  bù cho tao 60 vạn, tao sẽ phá thai ngay lập tức.]
[Tao sẽ khiến nhà họ Viên tuyệt hậu!]
Điên thật !  chỉ trả lời đúng một câu:
[Vậy thì  phá thai , dù  đứa bé cũng   của .]
Mười phút ,   đập cửa ầm ầm.
"Mày  cái gì  hả, Viên Lộ? Ai dạy mày mà mày  ăn  như thế hả?
"Cháu trai còn   đời, mày   nó  bỏ   ? Sao mà lòng  mày  ác độc như ?"
Lòng   ác độc?
  chằm chằm  :
" ác độc mà mỗi tháng vẫn đưa bà năm ngàn tiêu vặt?  ác độc mà cứ cách dăm ba hôm  mua thực phẩm chức năng, mỹ phẩm cho bà?”
" ác độc mà mỗi năm vẫn dẫn bà  du lịch hai ?  ác độc mà còn mua lắc vàng, dây chuyền vàng cho bà?"
Bà  chẳng hề áy náy chút nào:
"Con là con gái của ,  sinh  con, con báo đáp  là chuyện đương nhiên.”
"Những thứ con  kể đều là bổn phận của một đứa con gái,  gì đáng để đem   hả?"
 tức đến mức   run rẩy.  cứ nghĩ vì   quan hệ m.á.u mủ với Lưu Phương nên chị  mới chẳng bao giờ coi  là  nhà.
  cứ tưởng trong lòng  và  trai vẫn còn  . Không ngờ thực tế  tàn nhẫn đến .
Trong mắt họ, bất cứ việc gì   cũng đều là chuyện hiển nhiên cả.
Thấy    gì,   tiếp tục chỉ tay  mặt  mà chửi:
"Sao con  thể ăn  với chị dâu của con như thế?”