Ánh mắt cô  thoáng lay động,   thấy rõ ràng.
"Cô…  ý gì?"
Còn  ý gì nữa chứ?
"Căn nhà  vốn   của Viên Thiệu,       thể  chủ nó ?"
 tưởng rằng Lưu Phương chắc chắn sẽ la hét ầm ĩ,  ngờ cô   khiêu khích, lấy từ ngăn kéo tủ đầu giường  một cuốn sổ đỏ, đặt ngay  mặt :
"Nhìn ! Muốn xem bao lâu cũng .”
" tất nhiên  Viên Thiệu  thể  chủ căn nhà , vì    trực tiếp sang tên nó cho . Trên sổ đỏ  chỉ  duy nhất tên của  thôi.”
"Viên Lộ,   cô  ngờ  trai cô  yêu  đến  ? Hahaha.”
"Khi đó   còn dặn  dặn   đừng  cho cô , sợ cô sẽ  sốc.”
"Hahaha, Viên Lộ, bây giờ cô   căn nhà mà gia đình cô vất vả dành dụm 1,8 triệu để mua  trở thành của , thậm chí còn là phòng cưới của em trai , cô thấy vui ? Bất ngờ ?"
Vui lắm, bất ngờ lắm!
Mẹ  và Viên Thiệu giỏi thật đấy!
Lúc họ kết hôn,    tìm   chuyện:
"Chị dâu con  thêm tên nó  sổ đỏ, con thấy chuyện  thế nào?
"Lộ Lộ , dù  con cũng  tiền,   kiếm thêm vài năm  mua  căn khác thôi.
"Chi bằng con cứ sang tên căn  cho  con ,  để Lưu Phương thêm tên , nếu   con sợ là  cưới  vợ ."
Lúc đó   đồng ý, họ  gì  cũng  đồng ý.
Nhượng bộ lớn nhất của  chỉ là để họ  ở, ở bao lâu cũng , nhưng quyền sở hữu nhất định  là của .
Sau đó    nhắc đến chuyện  nữa,  còn tưởng họ  thuyết phục  Lưu Phương.
Không ngờ!
 thực sự  ngờ, Viên Thiệu   một tờ giấy giả đưa cho Lưu Phương.
Mà cô   ngốc đến mức tin sái cổ.
Lúc ,  thấy Viên Thiệu điên cuồng nháy mắt  hiệu cho , thấy   nhăn mặt nhăn mày, liên tục vẫy tay với .
Họ đều sợ    sự thật, nhưng  cứ   đấy:
"Lưu Phương, cô  cô  sổ đỏ,  xin hỏi thứ  của  là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-toi-mua-nha-re-hon-anh-trai/chuong-6.html.]
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ,  chậm rãi lấy  sổ đỏ từ trong túi xách:
"Đồ ngu! Nhìn cho rõ, đây mới là sổ đỏ chính chủ của căn nhà !"
7.
"Không thể nào!"
Lưu Phương thét lên: "Của  mới là thật, cái của cô chỉ cần  qua   ngay là giả !"
"!"
Viên Thiệu lập tức phụ họa:
"Cô  dùng đồ giả! Nhà chúng  bỏ  1,8 triệu để mua căn hộ ,   thể để tên một đứa con gái như cô  chứ? Cô   tư cách gì?
"Vợ , đừng tin cô , đây là nhà của em!"
Buồn  chếc mất!
Mẹ  lao đến định giật lấy sổ đỏ trong tay :
"Viên Lộ, con cầm cái sổ giả  định  gì? Con rốt cuộc   gì hả?"
 còn   gì ?
" chỉ đơn giản  lấy  thứ thuộc về  thôi. Mẹ,   xem,  còn   gì nữa đây?"
Viên Thiệu nhắm mắt , nghiến răng :
"Thế  , Viên Lộ,   trong lòng em  phục, em cảm thấy  để căn nhà  cho  khiến em khó chịu. Vậy  nhượng bộ em thêm một bước nữa.
"Sau  tiền thuê nhà mỗi tháng, bọn  sẽ chỉ lấy của em 2.000 thôi,  cần 3.000 nữa, thế   ?"
Được cái đầu !
 mặc kệ bọn họ, chỉ  chằm chằm  Lưu Phương.
" sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ. Hai quyển sổ đỏ, chắc chắn  một quyển là giả.   xem cảnh sát sẽ yêu cầu ai rời khỏi căn nhà !"
"Được! Báo ! Cô báo !  còn sợ cô chắc?"
Lưu Phương khoanh tay đầy tự tin, nhưng Viên Thiệu và   thì cuống cả lên.
Họ chặn  : "Người một nhà thì báo cảnh sát  gì, Lộ Lộ , chuyện gì cũng  thể thương lượng, chỉ là đừng báo cảnh sát!"
Lưu Phương hất tay Viên Thiệu :
"Báo ! Sao   báo? Anh sợ cái gì? Nhà  bây giờ là của ,  cần sợ là cô !"