Hôm , Hộ bộ Thượng thư dâng sớ xin từ quan,  tuổi cao sức yếu,  thể  khỏe,  xin về quê dưỡng lão.
Trẫm  khẩy một tiếng: “Lão già  khỏe lắm, mỗi năm mùa đông đều  xuống sông ngâm  bơi lội, một bữa ăn  cả hai cái chân giò, khỏe hơn cả trâu.”
“Ông  đấy là  lười biếng.”
“Mau giao việc cho ông , giao thật nhiều .”
Dưới sự chỉ đạo  minh của trẫm, các vị đại thần  giở trò gian lận lười biếng đều  còn chỗ ẩn .
“Quý Tư Mã thích uống rượu, dễ say rượu lỡ việc,  trông chừng ông  cẩn thận.”
“Ngô Quốc Công sợ vợ.”
“Tiền Thị lang sợ chó.”
“Tôn Ngự sử thích mách lẻo.”
…
Hôm đó, trẫm bỗng nhiên nhớ  một chuyện.
Hăm hở dẫn Triệt nhi đến hậu cung, chỉ  mỹ nhân  mặt đắc ý : “Mỹ nhân Vệ quốc dâng tặng đấy, thế nào? Có thích ? Phụ hoàng  con nhận .”
Triệt nhi trầm mặc một lát, : “Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn đang trong thời gian chịu tang.”
“…”
Trẫm cũng im lặng theo: “Con nghĩ   thế, trẫm chỉ là bảo con xem  thôi, vả  tình hình hiện giờ… Cũng  bất tiện.”
Ít nhất, cũng  đợi đến khi trẫm  …
Từ giây phút Triệt nhi tỉnh , trẫm   dự định , trẫm  nhanh chóng biến mất thôi.
 trẫm  định  cho Triệt nhi .
Đứa trẻ  cái gì cũng , chỉ là  ương bướng.
Trẫm sợ nó sinh  những ý nghĩ  nên .
16
Hoàng hậu,  , bây giờ là Thái hậu .
Thái hậu Chu Nhu tổ chức một bữa tiệc gia đình.
Tự  xuống bếp  một bàn… Toàn những món nàng thích ăn.
Trẫm trơ mắt  Triệt nhi mặt  đổi sắc nuốt xuống miếng đậu phụ Ma Bà mà nàng gắp cho.
“Con… Con cũng thích ăn cay ?”
Triệt nhi thầm đáp một tiếng “Ừm” trong lòng: “Cũng ,  hẳn là thích, chỉ là ăn  một chút thôi.”
Xem , đứa trẻ  là giống  nó . Trẫm liếc mắt  An vương đang yên lặng thu  ở một bên như con chim cút.
Tiểu tử   giống trẫm, cay một chút cũng  ăn .
Nó hình như cảm nhận  điều gì, khẽ rụt   một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tram-bang-ha/chuong-7.html.]
Chu Nhu thấy , múc cho nó một bát canh chua cay: “Con lạnh ? Uống chút đồ cay cho ấm  lên là hết lạnh thôi.”
“…”
Triệt nhi  ,  nó nhận lấy bát canh: “Mẫu hậu quên , thất  thích đồ ngọt nhất.”
Rồi đưa cho nó một bát chè ngọt: “Uống cái  chút .”
Chu Nhu thở dài một , liếc mắt  An vương: “ là chẳng  chút phẩm vị nào.”
An vương ôm bát chè, húp một ngụm chè ngọt, liếc  Triệt nhi một cái,  húp một ngụm nữa,  liếc  một cái.
Nhìn đến mức Triệt nhi  chút sởn gai ốc.
“Thất   cứ   mãi  gì?”
Nó chậm rãi nuốt xuống ngụm chè trong miệng, như  điều suy nghĩ : “Hoàng  dạo  hình như  đá  nữa…”
Trẫm hừ lạnh một tiếng, thằng nhãi  đúng là đáng  đánh đòn.
Giây phút kế tiếp, nó  vì lơ đãng mà  sặc, ho sù sụ đến c.h.ế.t  sống .
Đáng đời!
17
Khâm Thiên Giám  hai ngôi Đế Tinh vẫn là một sáng một tối, chỉ là ngôi  sáng  tối  một chút, ngôi  tối  cũng sáng lên một chút nhưng đều  rõ ràng lắm.
Trẫm mừng thầm.
Đây là một điềm báo .
Cứ như  qua nửa tháng,  thứ vẫn  .
Cho đến một đêm nọ tỉnh giấc, Triệt nhi biến mất.
Trẫm thử đủ  cách gọi nó, đều  thấy động tĩnh gì.
 lúc , Khâm Thiên Giám đến báo tin.
Ngôi Đế Tinh vốn dĩ sáng hơn bỗng chốc tối sầm !
Mà ngôi  vốn dĩ tối hơn  sáng rực lên!
Khâm Thiên Giám Giám Chính quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy: “Đột nhiên liền hoán đổi sáng tối, tốc độ cực kỳ nhanh, nếu như   vẫn luôn phái  quan sát,  khó phát hiện …”
Ông  cẩn thận liếc  trẫm một cái: “ Bệ hạ  trời cao phù hộ, tự nhiên sẽ  …”
Trẫm ngơ ngác  chằm chằm  cái miệng đang  ngừng đóng mở của ông .
Hỏng !
Nhầm lẫn !
Ngay từ đầu  sai !
Cái ngôi  tối  mới là trẫm!
Nửa tháng nay, Triệt nhi luôn tìm lý do để trẫm khống chế  thể nhiều hơn,  là bản  luôn cảm thấy mệt mỏi,  nghỉ ngơi một chút, còn  vả    nó còn nhiều cơ hội, cứ tạm thời để trẫm trải nghiệm thêm chút thú vui nhân gian .