Ta đem chuyện  kể cho Triệu Tu Niệm,  cùng  bàn bạc xem   thế nào để ngăn chuyện  xảy , cũng là để cứu mạng An Tinh Tinh.
 
Không ngờ Triệu Tu Niệm  đúng là một kẻ bướng bỉnh, trực tiếp cho phụ  của An Tinh Tinh, Ngự sử An đại nhân, uống thuốc xổ hạng nặng. 
 
An đại nhân  liệt giường đến bảy ngày  lên triều . 
 
Chờ đến khi ông  khỏi bệnh trở , những ngôn quan khác   phái  Mân Nam chịu khổ, còn An đại nhân chỉ  im lặng,  dám  gì.
 
May mà Triệu Tu Niệm vẫn còn chút lương tâm. 
 
Hắn phái  tìm những lang trung  tiếng ở vùng Mân Nam, báo cho bọn họ  căn bệnh lạ   liên quan đến thói quen ăn sống các loại cá, tôm, ốc, cua. 
 
Hắn còn cung cấp cho họ những ý tưởng mới để phòng và điều trị căn bệnh .
 
Ta vốn định đánh  một trận để trả thù  An đại nhân vụ thuốc xổ nhưng tên  nhận  tin tức của  liền vui vẻ chạy đến chịu đòn. 
 
Rốt cuộc,    nỡ  tay.
 
Lý do cũng chẳng  gì phức tạp.
 
Triệu Tu Niệm  Trang lão tướng quân huấn luyện quá sức,   chẳng còn chỗ nào để  đánh .
 
Ngược ,  còn   kể khổ đến mức mềm lòng, để     chiếm thêm một  tiện nghi.
 
13
 
Bất giác,  đến ngày dự tiệc Chúc Xuân.
 
Theo phong tục Đại Chu, lễ Chúc Xuân thần linh là để cầu mong một năm mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, và mùa đông ấm no.
 
Ta  nhận  thiệp mời của Hoàng hậu nương nương.
 
Ta thực sự đau đầu, vì điều  chắc chắn vẫn là ý của Lưu Thịnh.
 
Sao    kiếp  Lưu Thịnh  dành cho  tình cảm sâu đậm đến .
 
Xét về gia thế, xét về trợ lực, kiếp  Lệ phi Lý Thục Quân giờ đây đang theo đuổi   chút buông tay. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-ta-chay-theo-tuong-quan/chuong-13.html.]
Nếu  đồng ý cưới Lý Thục Quân  chính thê, đó cũng sẽ là một sự hỗ trợ lớn cho ngôi vị hoàng đế.
 
Chẳng lẽ  coi trọng khả năng quán xuyến gia đình của  ? 
 
Ta nghĩ mãi   nhưng  thể   cung.
 
Dẫu ,   từ chối thiệp mời của Hoàng hậu nương nương đến hai .
 
Ta  cung, tiểu cung nữ dẫn   qua  nhiều lối ngoằn ngoèo  Ngự Hoa Viên, trong lòng  lập tức hiểu .
 
Tên Lưu Thịnh    diễn màn  hùng cứu mỹ nhân.
 
Ta thong thả bước lên cầu đá, lặng lẽ chờ  xuất hiện.
 
Dù ,  vốn   bơi.
 
“Uyển Nhi  .” Lưu Thịnh  mang bộ dạng nho nhã bước tới,   cố gắng nén cảm giác buồn nôn để đối đáp với : “Tam hoàng tử điện hạ.”
 
“Cảnh đêm  thế , Uyển Nhi   cũng  đây ngắm trăng ?”
 
“Thần nữ  tiểu cung nữ dẫn nhầm đường.” Trong lòng  thầm trách: “Chẳng  chính ngươi gọi  đến ?” nhưng vẫn    vẻ dịu dàng.
 
“Tối nay ánh trăng thật .” Hắn dùng quạt gõ nhẹ  lòng bàn tay: “Khiến  nhớ đến đứa con gái thứ hai của , Tĩnh Thư.”
 
“Nó cũng  sinh   một đêm trăng  như thế .”
 
Ta giả vờ như  hiểu  đang  gì: “Tam hoàng tử   đùa , ngài còn  cưới tam hoàng tử phi, lấy   con gái chứ.”
 
“Ừ, thật đáng tiếc.” Hắn thở dài một : “Ta đối xử với Tĩnh Thư  như , thế mà nó  oán trách   gả nó cho Trạng nguyên lang.”
 
“Sau đó nó cứ sầu muộn  vui,   tặng nó  bao nhiêu thứ đồ  cũng chẳng khá hơn, cuối cùng mang theo tâm bệnh mà qua đời, y hệt căn bệnh của nguyên phối .”
 
“Lưu Thịnh...” Ta tức giận đến cực điểm, trừng mắt   nhưng vô tình để lộ rằng  cũng là  trọng sinh.
 
“Lâm Uyển, quả nhiên nàng  trở .” Hắn  lạnh: “Từ lúc nàng ngăn cản  nạp Tôn Phúc Hương,    nàng  về .”
 
Ta nghiến răng trừng mắt   nhưng lập tức  đổi thành dáng vẻ yếu đuối đáng thương, lớn tiếng kêu lên: “Tam hoàng tử điện hạ, xin tự trọng!”
 
Ngay  đó,  giả vờ bi phẫn nhảy xuống hồ.