"Tam hoàng tử gần đây lao lực quá độ, phát sốt  ngừng, đầu óc cũng  ảnh hưởng." Hoàng thượng mở lời: "Đã , thì về phủ tĩnh dưỡng ."
 
"Trẫm thấy  năm mới e rằng cũng  khá lên ."
 
"Hôm nay, tiểu thư Lâm gia rơi xuống nước, mà thiếu niên Triệu gia  cứu nàng, cũng coi như một đoạn giai thoại. Hai    hôn ước, trẫm ban hôn cho các ngươi."
 
"Người , chọn ngày lành , trẫm cũng nên tặng quà mừng cho các ngươi."
 
"Ái khanh," Hoàng thượng bước xuống, tự tay đỡ phụ   dậy: "Khanh nhập sĩ  hai mươi năm . Những năm qua, khổ cực của khanh, trẫm thấy khanh  lo quốc sự,   dạy dỗ Hoàng tử, thật sự quá vất vả."
 
"Đã như , trẫm phong khanh  Trung Thư Lệnh, để khanh tĩnh dưỡng  tâm, bầu bạn với trẫm thêm vài năm."
 
Chức Trung Thư Lệnh vốn chỉ là hư vị.
 
  hợp ý phụ  .
 
Vì điều , Lâm gia và Tam hoàng tử chính thức cắt đứt quan hệ.
 
14
 
Trên đường về  xe ngựa,  và phụ   mới   định thì Triệu Tu Niệm  chen lên.
 
"Đau ?" Cha hỏi ,  lắc đầu,   ông   là để bảo vệ .
 
"Phụ , tại  phụ  …" Ta  ông, thật sự  hiểu nổi tại  phụ   xin từ chức  lúc , chẳng lẽ chỉ để trút giận  cho  ?
 
"Là ." Triệu Tu Niệm  vụng về nhưng nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương cho ,  : "Ta   với nhạc phụ đại nhân ."
 
"Hai nhà Lâm Triệu  ủng hộ Hoàng tử khác lên ngôi,   thể giấu  nhạc phụ đại nhân." Hắn thấp giọng giải thích,  cúi đầu, lén lườm  một cái.
 
"Những điều Tam hoàng tử , đều là sự thật ?" Phụ   khẽ nhắm mắt, lạnh lùng liếc   một cái.
 
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận trách mắng.
 
"Hôm nay nếu   Triệu Tu Niệm nhảy xuống cứu con, con thực sự định c.h.ế.t đuối ?"
 
"Sao hả? Chuyện con sống  một ,  thể  với Triệu Tu Niệm mà  thể  với phụ  của con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-ta-chay-theo-tuong-quan/chuong-15.html.]
 
"Con sợ phụ   tin con…" Ta lí nhí lẩm bẩm.
 
"Hôm nay con dám   mặt hoàng thượng cáo buộc Tam Hoàng tử, rốt cuộc là tính toán gì? Có  con cược rằng   dám  lớn chuyện ? Cược   phận Hoàng tử của ,  lòng  rộng lớn của ?  Lâm Uyển, hiện tại con   Hoàng hậu, con chỉ là một tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, mùi sữa còn  dứt. Ở bên ngoài,  ở trong nhà, con cũng  bằng một ngón tay của phụ  con."
 
Phụ   tức giận lấy ngón tay chọc thẳng  trán ,    sai nên  dám né còn Triệu Tu Niệm  đỡ trán : "Nhạc phụ đại nhân đừng tức giận mà,  lẽ là kiếp  ngài hồ đồ quá nên Uyển nhi mới  tin ngài đấy…"
 
"Vậy con , kiếp  phụ  của con hồ đồ thế nào!"
 
"Kiếp , Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống, bảo con  Đông cung  Thái tử phi… Con   , phụ  quỳ xuống cầu xin con." Ta cúi đầu: "Cầu xin con hãy nghĩ cho cả trăm mạng  của Lâm gia…"
 
Ta nắm lấy tay Triệu Tu Niệm: "Phụ   con  đồng ý thì  sẽ   dậy,   con  đồng ý là   với tổ tiên,   với mẫu ,   với công ơn dưỡng dục của ."
 
"Vậy nên… con đồng ý." Ta mím môi: "Thực      hối hận,  khi Lưu Thịnh đăng cơ  vong ân bội nghĩa,   chèn ép  khắp nơi. Sau đó con mang thai… Người vì bảo vệ con và đứa bé,  chủ động xin cáo lão hồi hương."
 
"Sau đó con  bao giờ gặp   nữa."
 
Trong xe ngựa nhất thời yên lặng vô cùng, Triệu Tu Niệm  ý nhảy xuống xe, khiến  sợ toát mồ hôi lạnh. 
 
Nhìn thấy  vẫy tay với ,  mới yên lòng,    hôm nay   ban hôn, ngày mai  thành góa phụ.
 
Phụ   nhắm mắt   gì,  cũng   ông đang nghĩ gì.
 
"Con , đều là thật ?"
 
Ta gật đầu,   gì thêm.
 
"Vậy kiếp   thật sự   là một  phụ  ." Ông    rơi nước mắt, lắc đầu: "Ta thật sự   với con và mẫu  con."
 
"Bảo , con    với ."
 
Ông  như mưa,   hoảng hốt: "Phụ , con  trách  nữa…"
 
Ta cúi xuống đầu gối ông, ông xoa đỉnh đầu : "Kiếp ,  sẽ cố gắng  một  phụ  ."
 
"Ít nhất,   vì Uyển nhi của  mà tranh đấu."
 
"Phụ ." Ta  nức nở  đầu gối ông: "Phụ  là  nhất."