15
 
Khi những bông sen trong hồ vẫn  nở,   đến tuổi cập kê.
 
Ta mời An di mẫu, mẫu  của Tinh Tinh, đến giúp  cài trâm. Bà là bạn khuê phòng của mẫu   từ thuở  xuất các, con gái lớn của bà, Chân Chân, từng chơi   với  thuở nhỏ. Đáng tiếc,    mất mẫu , bà mất con gái, vì thế bà đối đãi với  như con ruột, thậm chí còn  hơn cả với Tinh Tinh.
 
“Di mẫu.” Ta gọi bà: “Mau  trong  .”
 
“Uyển Nhi giờ  là cô nương lớn .” Bà tự nhiên sửa  cây trâm  đầu : “Hôm nay di mẫu đến còn mang theo đồ  cho con nữa đấy.”
 
“Đồ   gì ?” Ta cố ý trêu đùa để bà vui: “Là vịt om rượu của Túy Tiên Lâu? Bánh hoa hồng của Phù Dung Các? Hay là  đào ngâm đường do chính tay Thước ma ma ?”
 
“Con đấy.” Bà chạm nhẹ  đầu   buồn   giận: “Sao vẫn giống trẻ con thế?”
 
Bà mở hộp gỗ đàn hương trong tay, bên trong là một bộ trang sức điểm thúy  chỉnh.
 
“Đây là lễ vật cập kê mà từ khi con sinh ,   chuẩn . Chỉ là năm tháng trôi qua,  tránh khỏi  chút cũ kỹ, mới đây   tìm   sạch   nữa.”
 
Ta níu tay bà: “Uyển Nhi  thích.”
 
Bà giúp  đeo từng món từng món một. 
 
Đột nhiên đeo bộ trang sức trang trọng thế    nặng nhưng may mà kiếp    quen, nên nhanh chóng thích nghi .
 
“Từ nay  còn là trẻ con nữa .” Bà tỉ mỉ vẽ lông mày cho ” “Sau  lấy chồng,   giữ lễ,  dâu  dễ, đừng để   nắm thóp.”
 
“Di mẫu .” Ta  vui vẻ: “Bà bà của con chính là cửu mẫu đó.”
 
“Xem kìa, đúng lúc bắt  con    nhé.” Cửu mẫu bước : “Sao nào, sợ  đối xử   với Uyển Nhi ?”
 
Cửu mẫu  bộ  đánh An di mẫu: “Ta  cho tỷ ,  chỉ tỷ xem Uyển Nhi như con gái , Uyển Nhi cũng là con gái  đấy.”
 
“May mà là gả  nhà của ,   nếu   đối  với Uyển Nhi,  sẽ lên tận cửa  loạn.”
 
“Cứ việc đến, xem  đối  với con gái  thế nào.”
 
“Không dám chắc , tới lúc  bà bà  xem    .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-ta-chay-theo-tuong-quan/chuong-16.html.]
 
Ta chỉ mỉm  bẽn lẽn,  hai vị trưởng bối đấu khẩu,   cửu mẫu hỏi: “Uyển Nhi, con  xem, cửu mẫu đối xử với con   ?”
 
“Cửu mẫu đương nhiên đối với con   , chỉ là hai  đấu khẩu,  con gái, nghiêng về bên nào cũng khiến bên  buồn lòng.”
 
“Con đúng là là đứa trẻ  giữ hoà khí.” An di mẫu mỉm , định véo má  nhưng ngại son phấn  thoa xong, chỉ đành co ngón tay gõ nhẹ lên trán .
 
Chẳng mấy chốc Văn Chi  tiến  mời chúng   ngoài,  là khách khứa  đến. 
 
Văn Hạnh tung tăng nhảy nhót phía ,  mắng vài . 
 
Văn Hạnh nước mắt lưng tròng nhưng  dám . 
 
Ta , “Thôi thôi, Văn Hạnh mới mấy tuổi, Văn Chi cũng  cần quá nghiêm khắc với nàng . Để nàng  hoạt bát một chút,   cũng thấy vui.”
 
Kiếp ,  khi Văn Chi qua đời, Văn Hạnh gần như trưởng thành chỉ  một đêm, nhanh chóng  thế vị trí của Văn Chi, trở thành đại cung nữ bên cạnh . 
 
Nàng  lo liệu việc đón tiếp khách khứa, kiểm soát sổ sách, quản lý kho tàng, điều hành cung nhân, khiến  chẳng  bận tâm chút nào.
 
Văn Chi bất lực bĩu môi, còn  chỉ mỉm   Văn Hạnh tung tăng nhảy xa dần.
 
Hoàn thành lễ cập kê,  chính thức trở thành  trưởng thành.
 
Phụ   tặng  một con dấu bằng ngọc thượng hạng, bên  khắc tên của .
 
“Dựa  con dấu , con  thể điều động tất cả cửa hàng, tài sản và nhân lực của Lâm gia.”
 
Ta chớp chớp mắt, định từ chối nhưng phụ   :
 
“Cầm lấy … Phụ   bảo vệ con chứ.”
 
Nghe ,  ngoan ngoãn nhận lấy.
 
Triệu Tu Niệm tặng  một đôi vòng tay vàng chạm khắc hình hồ điệp. Đôi cánh hồ điệp sống động đến mức  thể khẽ động, trông như một cánh hồ điệp thật sự đang đậu  tay mỹ nhân.
 
“Có thích ?”
 
Ta gật đầu: “Huynh lấy   thứ hiếm  thế ?”