Chẳng trách Tôn tỷ tỷ luôn hướng tới tình yêu chân thành.
 
Ngày mười tháng Chín là một ngày .
 
Hôm đó trời trong xanh lạ thường.
 
Ta thức dậy từ canh năm, còn  chút ngái ngủ, cảm thấy  chuyện thật  chân thực.
 
Tôn phu nhân giúp  chải đầu, nhũ mẫu tỉ mỉ trang điểm cho ,  ngoan ngoãn  im, để mặc mấy   chỉnh sửa.
 
Tinh Tinh và Tôn tỷ tỷ ríu rít bên tai   lời chúc mừng, ngay cả những cô nương từng  thiết với  cũng đến góp của hồi môn.
 
Ta    , nên phụ   sớm  thư gọi các  tử của ông trở về, lấy danh nghĩa sư  để tiễn  xuất giá.
 
Khi giờ lành sắp đến, tiếng pháo nổ vang lên từ tiền viện, đó là lúc  đến rước .
 
Văn Chi giúp  phủ lên khăn trùm đỏ rực,   vây quanh , dìu   dậy. 
 
Khắp nơi   thấy đều là một màu đỏ rực.
 
Ta mới sực tỉnh, nước mắt  lăn dài  má.
 
Ta sắp gả cho  .
 
Ta thật sự  thể gả cho  .
 
Ngón tay  bấm  lòng bàn tay, cơn đau khiến  tỉnh táo, đây   là mơ.
 
Mấy   chỉ nghĩ rằng   nỡ xa phụ , liền thi  khuyên nhủ.  đến khi Triệu Tu Niệm bước  Thanh Lan Viện, nước mắt  vẫn chảy ròng ròng.
 
Hắn hiểu nỗi lòng .
 
Ta vẫn sợ.
 
Sợ rằng  bước    là Triệu Tu Niệm, mà là Lưu Thịnh.
 
"Uyển Uyển." Hắn nắm lấy hai tay , cảm giác ấm áp từ đôi tay  khiến  an tâm hơn: "Là ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-ta-chay-theo-tuong-quan/chuong-21.html.]
"Ta đến đón nàng ." Ngón tay cái  khẽ chuyển động, xoa nhẹ những vết bấm do chính tay  tạo . Hắn ghé sát bên tai , nhẹ nhàng : "Đây   là mơ."
 
Đây   là mơ.
 
Chuyện kiếp  đều  qua .
 
Ta gật đầu,    nên lời, chỉ  thể nắm chặt lấy tay ,  với  lòng   quyết.
 
Lòng bàn tay  ấm áp, bàn tay lớn đủ để bao trọn lấy tay .
 
Chúng  nắm tay ,  dắt ,    thấy đường,  cũng yên tâm trao cả bản   cho .
 
Chúng  sẽ đến tiền viện để bái biệt phụ  .
 
Điều   hợp quy tắc nhưng chẳng ai phản đối.
 
Bởi những   phía  ,  ai là  mong  sống thật .
 
22
 
Phụ     ghế chủ vị, cố gắng giữ  vẻ nghiêm nghị thường ngày nhưng khóe mắt đỏ ửng  tố cáo hết thảy. Ta   thấy vẻ mặt ông, chỉ  thể tiến lên nắm lấy tay ông.
 
Phụ  vỗ vỗ lên mu bàn tay , mấy   dặn dò nhưng   thốt lên lời. Ta nhớ  lời ông  dặn trong kiếp  về những phép tắc, cách ăn , tác phong của một  thê tử, khi  kịp mở miệng thì ông  lên tiếng: "Sau  nếu con  ức hiếp... còn  phụ    lưng con."
 
Ta  lóc gật đầu, nghiêm túc cúi đầu  phụ ,   sư  đỡ lên kiệu hoa.
 
Tiếng nhạc vui  vang lên, Triệu Tu Niệm cưỡi ngựa cao  phía , kiệu hoa  nâng lên, lắc lư tiến về Triệu gia.
 
Đi qua hai con phố,   đến Triệu gia.
 
Điều  tưởng tượng về việc  đá kiệu  xảy , mà là một bàn tay xương xẩu thò . Ta nắm lấy tay , để  dắt   ngoài.
 
Bước qua đống than, bái thiên địa,   đưa  phòng tân hôn.
 
Những  xung quanh bắt đầu trêu chọc, rõ ràng họ đều là  quen nhưng vẫn hò hét đòi xem tân nương. Triệu Tu Niệm một  đối phó với họ, đuổi hết tất cả  ngoài, ngay cả Văn Chi cũng   phép ở .
 
Cuối cùng phòng tân hôn chỉ còn  hai chúng . Ta bắt đầu quan sát căn phòng tân hôn của chúng .
 
Mọi thứ đều  trang trí theo sở thích của , khắp nơi là màu đỏ tươi của sự vui mừng, đèn nến đỏ lớn hình rồng phượng vẫn sáng rực,  giường  khá nhiều hạt điều, vải thiều và các loại trái cây khô. Ta  đầu,  xung quanh nhưng  dám   trai đang bước từng bước tiến về phía .