Ngày qua ngày, bên  Triệu Tu Niệm vẫn bặt vô âm tín, bên  Lưu Thịnh   Hoàng thượng thả . Nghe  Lưu Thịnh  Hoàng thượng mắng cho một trận nặng nề,  quỳ trong điện Càn Thanh  lóc thảm thiết, cuối cùng phụ tử  lành, đúng là một đôi phụ tử hoàng gia cảm động lòng .
 
Hôm nay là ngày đại hỷ của Tôn tỷ tỷ.
 
Tôn Phúc Hương ở kiếp  đối với Lưu Thịnh chỉ là một nhân vật  đáng bận tâm, cho nên Lưu Thịnh cũng chẳng buồn thiết kế hãm hại nàng , khiến  thở phào nhẹ nhõm.
 
Nàng  mặc giá y đỏ rực, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và ngượng ngùng.
 
Tam Lang Trương gia năm nay trong kỳ thi mùa xuân  đỗ Thám hoa,  đỗ đạt xong  vui sướng  kiềm , nhanh chóng định ngày thành .
 
Trương gia  ý Tôn tỷ tỷ, chúng  cũng vui lây, chỉ vây quanh tân nương mà đùa giỡn, khiến nàng  giận dỗi,  véo tai chúng . 
 
Chỉ riêng đến  thì nàng  e dè bụng bầu, tha cho , chỉ khẽ chạm nhẹ  trán: “Đều sắp  mẫu  , mà vẫn còn  chín chắn như thế.”
 
“Nếu   hôm nay là ngày vui của tỷ,     khỏi nhà .” Hiện giờ Triệu Tu Niệm vẫn   về, Lưu Thịnh  mưa  gió trong triều,  chỉ dám ở yên trong nhà, đánh c.h.ế.t cũng  chịu bước  khỏi cổng Triệu gia.
 
“ .” Tôn tỷ tỷ  nghi ngờ gì: “Triệu Tiểu Tướng quân vẫn còn   giường bệnh,  thì  qua ba tháng đầu tiên, thai tượng chỉ mới  định, thật sự  nên  lung tung.”
 
“Ta là vì tiễn tỷ tỷ xuất giá nên mới  ngoài,  tính là lung tung.”
 
Ta phản đối  thành, Tôn tỷ tỷ vẫn nhờ phu nhân Tôn gia giám sát   diện, sợ   cẩn thận xảy  chuyện gì.
 
Giờ lành đến, tân lang đón tân nương ,  cũng  thể  ở  Tôn gia ăn một bữa cơm  mới về.
 
Ăn xong cơm trưa,  chậm rãi thong thả trở về, chẳng hiểu   cảm thấy mí mắt nặng trĩu,  lên xe ngựa   mở mắt nổi.
 
Khi tỉnh ,  chỉ cảm thấy lưng đau mỏi nhừ, giấc ngủ  an lành chút nào. Mở mắt ,  mặt là một nơi   xa lạ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-ta-chay-theo-tuong-quan/chuong-29.html.]
Ta giật  nhưng nhanh chóng lấy  bình tĩnh.
 
Chỉ trách  từ  khi mang thai  quá lơ là, để Lưu Thịnh  cơ hội lợi dụng.
 
Nếu  đoán  sai, đây hẳn là một trang viên ở ngoại ô kinh thành.
 
Thời gian gấp gáp, Lưu Thịnh cũng chẳng  thời gian đưa   xa, chỉ tạm thời an trí  ở đây.
 
Ta vẫn ăn uống đầy đủ,  mang cơm đến là hai bà lão  điếc  câm, phục vụ  chu đáo, chỉ là chẳng để ý đến bất kỳ lời nào của .
 
Đến ngày thứ ba,   thấy bên ngoài  tiếng bước chân của đại đội binh mã,  đoán phần lớn là Lưu Thịnh   phản.
 
Động tĩnh bên ngoài  từng ngớt.
 
Ta  thấy  binh mã tiến  thành,  đó dường như   thêm một đội binh mã khác.
 
 cửa phòng  khóa,   cạy  , ngoài cửa còn  hai bà lão canh giữ, ánh mắt lúc nào cũng đầy cảnh giác. Mấy ngày nay, bọn họ thậm chí còn trói  .
 
Có vẻ như  qua thêm vài ngày, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài mới dần ngừng , Lưu Thịnh vội vã xông  phòng.
 
"Lâm Uyển, trẫm đến đón nàng  hoàng hậu đây." Hắn  đầy dữ tợn: "Nàng  vui ?!"
 
Nhìn dáng vẻ của , phần lớn là  thất bại . Toàn   nhuốm máu, trông cực kỳ nhếch nhác.
 
Hắn từng bước ép sát: "Nàng   ?!"
 
"Muốn cái gì? Muốn cùng ngươi xuống địa ngục ." Ta bình tĩnh đáp: "Lưu Thịnh, ngươi thua  đúng ?"
 
"Ha ha ha." Hắn  điên loạn: "Trẫm   thể thua?"