Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 206: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 23:26:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Lâm Loan
Bạch Thế Ba gửi tiền mà Bạch Kiều Kiều gửi, nguyên vẹn thiếu một đồng, kèm theo đó là một trăm hai mươi lăm cân phiếu sữa mà kiếm trong quân đội, cùng với tất cả phiếu thịt , cộng thêm của đồng đội cho, tổng cộng hai mươi hai cân phiếu.
Anh trong thư rằng, phiếu sữa là thứ hiếm , đều nỡ lấy , nhưng ai cũng thích tương bò băm do Bạch Kiều Kiều , nên đành phiền Bạch Kiều Kiều, dùng tiền và phiếu đổi thành một trăm hai mươi lăm chai tương bò băm gửi đến, đồng đội của đều thích.
Bạch Kiều Kiều lúc cùng Thẩm Hoành đến Dương Lâm Loan.
Hai họ đạp xe đạp mệt bở tai mà đến, ngay cả thể lực của Thẩm Hoành cũng chịu nổi, nghỉ mấy bận đường, một đoạn đường thực sự thể đạp nổi, để Bạch Kiều Kiều tự đạp, còn thì bộ theo bên cạnh.
Hai họ ăn cơm sáng xong thì xuất phát, khi đến nơi thì trời lên hết .
May mà bây giờ ngày dài, nếu e rằng lúc tối đen như mực.
Đến Đồng Sơn thôn, một trong những ngôi làng tựa Dương Lâm Loan, Thẩm Hoành dẫn Bạch Kiều Kiều thẳng đến đại đội của thôn.
Sân cửa văn phòng đại đội tụ tập ít đang hóng mát, thấy hai lạ mặt bắt mắt, họ khỏi về phía hai .
“Này bác, phụ trách đại đội của các bác ở ạ?” Thẩm Hoành hỏi.
Người hỏi đường cẩn thận đ.á.n.h giá hai họ: “ là trưởng thôn của làng đây, các gì?”
Thẩm Hoành với vẻ ngoài đó trông khiến thấy an , bên cạnh còn cùng một cô gái xinh , khiến khỏi liên tưởng đến những tên mật thám, hán gian chuyên ức h.i.ế.p dân lành trong phim.
Người nhà ai đêm hôm khuya khoắt đến làng khác lang thang lung tung.
Chỉ là Đỗ Tùng Giang thấy Thẩm Hoành chuyện vẫn khá khách khí, nên tiên hỏi rõ nguyên do.
“ là của hợp tác xã mua bán huyện bên, ở đây các bác nuôi ít vịt, chúng định đến đây nhập một lô lông vịt.”
Thẩm Hoành rút một tờ giấy điều chuyển hàng, đó chỉ dấu của hợp tác xã mua bán huyện mà còn cả giấy phép của huyện Dương Lâm Loan.
Đỗ Tùng Giang cầm tờ giấy điều chuyển hàng ánh đèn soi soi: “Đội trưởng, ông xem thứ đúng ?”
Ông từng hợp tác xã mua bán nào thu mua lông vịt, còn là huyện bên nữa chứ.
Đội trưởng gọi kế toán đến, cùng nghiên cứu, đều phát hiện sai sót nào.
Để cho chắc chắn, đội trưởng còn lấy tờ phiếu thu mua trứng vịt mà hợp tác xã mua bán từng đến đây thu , so sánh tỉ mỉ một lượt, ngoài chữ con dấu khác , những thứ khác đều vấn đề gì, đúng là phiếu chuyên dụng của hợp tác xã mua bán.
Dù thì tờ giấy điều chuyển hàng là thật, họ đương nhiên thể manh mối gì.
Trong một hợp tác xã mua bán ở thành phố huyện, phụ trách điều phối chính là cả mà Thẩm Hoành từng giúp chạy việc vặt đây, Thẩm Hoành hiện tại cần lông vịt, lập tức liên hệ huyện bên cho , xin cấp giấy điều chuyển hàng, thứ coi như qua tay hợp tác xã mua bán .
Đợi vài ngày nữa ký một tờ phiếu xuất hàng, chuyển tiền về tài khoản, bổ sung vài loại phiếu, việc sẽ diễn trong im lặng, ai .
Mười cân lông vịt thì chẳng bõ bèn gì, vung tay một cái, trực tiếp điều chuyển hai mươi cân.
Thấy tiền ghi giấy điều chuyển hàng cũng ít, ở Dương Lâm Loan bàn bạc một hồi, hai chắc là kẻ lừa đảo.
“Hai mươi cân các là con nhỏ, mấy làng chúng cùng , hơn nữa còn mất mấy ngày mới giao hàng .”
“Vậy nhanh lên, thời gian chúng duyệt công tác dài, nhanh chóng về bàn giao công việc. Ngày mai là .”
“Được thôi, chúng sẽ cố gắng khắc phục! sẽ lập tức tìm thông báo cho các làng khác!”
Mặc dù hai mươi cân lông vịt là con nhỏ, nhưng tiền Thẩm Hoành mang đến, cũng là nhỏ.
Một cân lông vịt mười tệ, hai mươi cân là hai trăm tệ.
Tổng cộng bốn làng tựa Dương Lâm Loan, một làng chia năm mươi tệ, đó là một khoản tiền lớn, năm nay đang lúc nông bận, họ thể mua một lô nông cụ mới về.
Chẳng chỉ chịu khổ một hai ngày thôi ?
Đội trưởng Đồng Sơn thôn lập tức tổ chức dân làng, việc thâu đêm bắt những con vịt ngủ nhổ lông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-206.html.]
Trưởng thôn sắp xếp chỗ nghỉ cho hai họ, đến khi hai tỉnh dậy, hai mươi cân lông vịt lẫn phân vịt đặt cửa nhà họ .
“Các bác thế , trong hai mươi cân lông vịt ít nhất hai cân phân vịt, chẳng lẽ phân vịt làng các bác là vàng ? Một cân còn bán mười tệ ?”
Thẩm Hoành xù mặt lên trông đáng sợ, một cước đá đổ một túi đựng lông vịt: “Đừng mà giở trò mánh khóe với , cho các bác , cho các bác thêm một ngày nữa, dọn sạch hết đống lông vịt cho ! Tiền của nhà nước mà các bác cũng dám lừa gạt! Không sống c.h.ế.t là gì!”
Thẩm Hoành là một kẻ cứng đầu, dân Dương Lâm Loan , ai dám thách thức Thẩm Hoành, chỉ mang hai túi lông vịt lớn xuống.
Mèo Dịch Truyện
“Hôm nay chúng , ngày mai sáng hẵng .” Thẩm Hoành với Bạch Kiều Kiều.
Bạch Kiều Kiều gật đầu: “Cũng , hôm qua đường cả ngày, suýt chút nữa thì c.h.ế.t vì mệt, thể nghỉ thêm một ngày là nhất.”
Hiện giờ ở nhà Đặng Mẫn bánh ruốc, mặc dù lượng chắc chắn nhiều bằng hai họ , nhưng cũng đủ để Vương Phúc Thuận đảm bảo những khách quen đặt hàng mỗi ngày ở chỗ thất hẹn.
Bạch Kiều Kiều coi như đến đây nghỉ phép , mà thật, phía tựa bãi sậy, phong cảnh đúng là tồi chút nào.
Đàn vịt tối qua tổn thương lòng tự trọng, nhưng hôm nay vẫn từng con một như chuyện gì, ngoe nguẩy cái m.ô.n.g lượn lờ trong bãi sậy.
“Tiếc là bên điều kiện, thể nuôi vịt.” Bạch Kiều Kiều cảm thán.
“Em còn nuôi vịt ? Trứng gà đủ cho em ăn ?” Thẩm Hoành bật .
Lần em nuôi dê, Vương Phúc Thuận khắp nơi hỏi thăm xem nhà ai dê con, bây giờ chỉ còn đợi dê con cai sữa xong là sẽ mang đến.
Bây giờ nuôi vịt.
Thẩm Hoành lắc đầu.
“Vịt hầm canh thì ngon tuyệt, càng già càng bổ, em mang một con về hầm canh cho chị em uống.”
“Thôi , ngoài mà em vẫn còn nhớ chị em đấy .”
Thẩm Hoành véo véo má Bạch Kiều Kiều.
Hai ở bãi sậy thấy ít ổ vịt, bên trong những quả trứng vịt màu xanh xếp chồng lên mắt.
“Em đợi đấy, trộm hai quả nướng cho em ăn.”
Bạch Kiều Kiều dở dở : “Anh Hoành!”
“Không ăn ?”
“Sao cứ như trẻ con , thứ trộm tìm ? Chúng đang ở làng , nhất vẫn nên kiềm chế một chút.”
Thẩm Hoành đúng là chuyên bày trò , nhưng Bạch Kiều Kiều , cũng đành vỗ vỗ lòng bàn tay: “Không ăn thì thôi. Chỉ là cơm nhà trưởng thôn khó ăn quá, chẳng là ăn cái gì, sợ em đói .”
Tối qua họ ăn cơm ở nhà trưởng thôn, cũng nhiệt tình bụng đặc biệt hầm một món ăn lớn, dầu mỡ đúng là ít chút nào, nhưng Thẩm Hoành là ai chứ, cái miệng Bạch Kiều Kiều chiều hư .
“Em thấy cũng ăn ít đấy.” Bạch Kiều Kiều .
Thẩm Hoành ăn khỏe, trưởng thôn suýt c.h.ế.t khiếp, tưởng Thẩm Hoành từng ăn cơm bao giờ.
Thẩm Hoành : “Khó ăn cũng ăn no , hôm qua chúng đường cả ngày, em nghĩ Hoành của em là sắt , ăn thêm chút để bồi bổ , mà chiều chuộng em cho .”
“Em bảo chiều chuộng khi nào chứ?!” Bạch Kiều Kiều vội vàng minh oan cho , giọng cũng lớn hơn một chút.
“Tối qua bẹp giường đến dép cũng sức để cởi, là em ?”
Đi đường cả ngày, Bạch Kiều Kiều chỉ xe thôi mà cũng còn chút sức lực nào.
Bạch Kiều Kiều đỏ mặt: “Rõ ràng là cố tình cởi giúp em, em là sức giãy khỏi , chứ là sức cởi dép!”
Người đàn ông thật sự quá giỏi ăn lấp liếm!