Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 208: --- Phân chia

Cập nhật lúc: 2025-10-20 23:26:39
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đặng Mẫn liền vòng phía cửa sổ nhà họ, từ bên ngoài gọi: “Kiều Kiều, em rể? Hai đứa trong nhà ? Không chứ?”

 

Đặng Mẫn gõ tấm kính cửa sổ, cuối cùng cũng đ.á.n.h thức Thẩm Hoành.

 

Ban đầu đ.á.n.h thức kinh hãi tức giận, nhưng thấy giọng Đặng Mẫn, đành nhíu mày, vén một góc rèm cửa, lộ khuôn mặt: “Chị dâu, chị chuyện gì ?”

 

“Hai đứa ăn cơm ? Chị mang cơm đến cho hai đứa , gõ cửa mà thấy động tĩnh gì thế.”

 

“Chúng em ngủ quên. Chị dâu, em mở cửa cho chị.”

 

Thẩm Hoành xuống giường đất, mở cửa lớn cho Đặng Mẫn.

 

Đặng Mẫn : “Hai đứa , xa lắm , mà mệt đến mức .”

 

“Hơi xa, hai hôm nay ở nhà khác cũng thoải mái.” Bạch Kiều Kiều cũng đ.á.n.h thức, giường mắt mơ màng Đặng Mẫn.

 

Đặng Mẫn thấy cô như , cảm thấy buồn : “Vậy thì hai đứa mau ăn tạm chút ngủ tiếp , chị phiền nữa.”

 

“Ha… cảm ơn chị dâu…” Bạch Kiều Kiều xong, đổ ập mặt gối, nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Thẩm Hoành tiễn Đặng Mẫn cửa, thấy Bạch Kiều Kiều ngủ , đành đặt phần cơm Đặng Mẫn mang đến nồi đậy nắp , tránh ruồi muỗi.

 

Sau đó cũng lên giường đất, ôm Bạch Kiều Kiều tiếp tục ngủ.

 

Hai tối hôm ăn cơm, nhưng ngủ một giấc đến sáng hôm , bụng đói đến phát đau.

 

“Anh Hoành, em cảm thấy ăn cơm nữa thì sẽ c.h.ế.t đói mất.”

 

Bạch Kiều Kiều ngửa, ánh mắt dường như vì quá đói mà còn sức để tập trung.

 

Thẩm Hoành hôn lên mặt Bạch Kiều Kiều một cái, bưng cơm đến cho cô ăn.

 

Bây giờ thời tiết ấm áp, đôi khi ăn đồ nguội, Thẩm Hoành cũng hâm nóng cơm Đặng Mẫn mang đến hôm qua, cứ thế bưng .

 

“Em rửa mặt .”

 

Thẩm Hoành giận buồn : “Em đang c.h.ế.t đói ? Cầu kỳ gì chứ.”

 

“Vẫn là nên rửa mặt .”

 

Bạch Kiều Kiều từ giường đất dậy, bây giờ cô ngủ đủ giấc, cơ bắp cũng thư giãn, vội vàng rửa mặt đ.á.n.h răng, ăn no bụng, khôi phục tinh thần.

 

“Lát nữa em nhà chị em đưa canh cho chị , hôm qua thật là quá hổ, ngủ quên mặt chị dâu.”

 

Bạch Kiều Kiều nghĩ đến tối hôm qua, Đặng Mẫn về kể cho trai cô , trai cô nhạo cô .

 

Thẩm Hoành véo mũi Bạch Kiều Kiều: “Chị dâu em hôm qua suýt nữa thì đập đổ cửa nhà , mà vẫn đ.á.n.h thức em.”

 

Bạch Kiều Kiều sờ sờ sống mũi : “Anh cũng tỉnh ? Chị dâu em là chị dâu ruột, em hổ chút cũng , tính mới là đáng hổ hơn.”

 

Thẩm Hoành: “…”

 

Thẩm Hoành chỉ xin nghỉ ba ngày, hôm nay vội vàng .

 

Bạch Kiều Kiều mang canh vịt già sang cho Bạch Thế Tình, tiện thể đưa cho chị một túi lông vịt: “Chị, đợi chị tháng thì tự khâu lấy nhé, tay nghề của em chị cũng đấy, thực sự là thể nào đem khoe . Chị cứ nhờ thím giúp sạch, may cho chị và rể một cái chăn đôi, còn để cho cha. Bọn em mang về hai túi, một túi mười một cân, may cho cha cái chăn đơn bốn cân là đủ , nhiều quá đắp sẽ nóng.”

 

“Bốn cân đủ cho mùa đông ?”

 

Bạch Thế Tình kìm đưa tay túi lông vịt sờ thử.

 

Vừa mềm mại trơn tuột, thật là .

 

Chỉ là giặt sạch, còn mùi phân vịt.

 

“Đương nhiên đủ, thứ giữ ấm lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-208-phan-chia.html.]

“Vậy , em cứ để đây cho chị, chị sẽ một cái cho cha .”

 

Sau khi Bạch Kiều Kiều , Bạch Thế Tình suy tính, cô cũng thể chỉ may cho cha ruột của . Cô bây giờ sống ở nhà chồng, nếu chồng thấy may chăn cho cha ruột thì trong lòng bà chắc chắn sẽ suy nghĩ.

 

Bạch Thế Tình đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chia bảy cân lông vịt còn thành hai phần, chia đều cho cha chồng và chồng một chiếc chăn.

 

Cùng lắm thì mỏng một chút, mùa đông thì đắp thêm một lớp là .

 

Bốn cân dành cho Bạch Chí Mãn thì Bạch Thế Tình chắc chắn sẽ động đến, đó dù cũng là lòng hiếu thảo của Bạch Kiều Kiều dành cho cha cô, cô tư cách để sắp xếp.

 

Lý mẫu , mắt cong tít: “Ôi chao cần , con bé lo cho gì, em con mà thì sẽ giận con đấy. Mấy thứ khó kiếm lắm, nó còn nỡ dùng mà đưa cho con, con cứ một cái chăn lớn thật , hai vợ chồng con sống !”

 

Đắp cái gì mà chẳng là đắp, Lý mẫu cũng đến nỗi cái chăn thì qua mùa đông, bà sẽ đòi hỏi gì.

 

“Mẹ, mỗi một cái ạ.”

 

“Không cần , con mà chia thì ai cũng đủ đắp, vốn dĩ cái chăn là để nhẹ nhàng thoải mái, con chồng thêm chăn bông nặng nề gì, chẳng khác nào cởi quần đ.á.n.h rắm!”

 

Cái chăn bông của Bạch Thế Tình đưa , nhưng tấm lòng thì Lý mẫu nhận.

 

Bây giờ Bạch Thế Tình đang ở cữ, Lý mẫu còn rảnh rỗi giúp cô giặt và phơi lông vịt, lông vịt khi giặt sạch và phơi thì sạch sẽ và bông xù, sờ càng thoải mái hơn.

 

Lý mẫu cũng cầu gì khác, dù cái chăn cuối cùng con trai bà cũng sẽ đắp, thì cần xử lý cẩn thận ?

 

Lý mẫu chính là một truyền thống như , chỉ cần con cái , bản hưởng thụ.

 

Mười cân lông vịt mà Bạch Kiều Kiều giữ , ngoài việc dự định may một cái chăn bảy cân cho cô và Thẩm Hoành, ba cân còn , cô nhồi hai cái gối lông vịt, nhờ Thẩm Hoành mang tặng cho Đoàn ở hợp tác xã mua bán trong huyện.

 

cũng giúp đỡ nhiều, lông vịt bây giờ là thứ mà thường dân như họ thể kiếm , thể cứ thế mà quên ơn .

 

Bạch Kiều Kiều vội may chăn, dù bây giờ mới là tháng bảy, đợi đến vụ thu hoạch may cũng muộn.

 

sạch ba cân lông vịt đó , thành hai cặp ruột gối, bọc bằng vải bông trắng tinh.

 

“Anh Hoành, khi nào rảnh huyện một chuyến, mang hai cặp ruột gối đưa cho Đoàn nhé.”

 

Thẩm Hoành đưa tay nhấn thử cái gối mà Bạch Kiều Kiều đưa tới, bên trong nhồi đầy đặn, món quà thật sự tươm tất.

 

Vợ thật cách giúp nở mày nở mặt ở bên ngoài.

 

“Được, cũng đang nghĩ khi nào mua chút đồ cảm ơn .”

 

Thẩm Hoành nghĩ thầm, mua thứ gì cũng bằng thứ .

 

Bây giờ Đoàn Khải Minh đang quản lý việc điều phối của hợp tác xã mua bán, thật là thứ gì mà , Thẩm Hoành dù mua nhiều đến mấy thì cũng sẽ để mắt tới.

 

Kiểu như Đoàn Khải Minh bây giờ giải quyết ấm no, bắt đầu theo đuổi cuộc sống tinh tế, theo đuổi sự độc đáo. Theo Thẩm Hoành , hợp tác xã mua bán trong huyện cũng bán thứ .

 

Nếu thực sự thích, ruột gối cũng dễ lấy , lấy nhồi thì nhồi.

 

“Anh với một tiếng, tay nghề em , nếu họ thấy may tươm tất lắm thì cứ tự tháo vỏ khác.”

 

Thẩm Hoành : “Cái ruột gối thì cần đến mức nào nữa, thấy lắm .”

 

Chỉ là gần đây xin nghỉ nữa, vắng ba ngày, Trịnh Húc ngừng cằn nhằn bên tai .

 

Trịnh Húc cũng hiểu rõ, Thẩm Hoành chắc chắn về nhà đẻ.

 

Gần đây chắc chắn sẽ giám sát chặt chẽ.

 

món ngon sợ muộn, hai tháng nữa sẽ huyện một chuyến, thực sự thì cứ nhờ Vương Phúc Thuận tìm mang qua.

 

Bạch Kiều Kiều Thẩm Hoành , cầm cái gối may lên xem kỹ một , thấy cũng đến nỗi nào:

 

Mèo Dịch Truyện

“Vậy , cứ thế !”

 

 

Loading...