Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 215:: Thi Cử ---
Cập nhật lúc: 2025-10-21 04:22:56
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành theo đúng lịch trình đến trường thi.
Khi họ đến, ít chờ bên ngoài trường. Một run rẩy, tay vẫn cầm sách, đầu phủ đầy sương, qua là ngoài trời lâu .
Những thí sinh tuổi tác khác , một đưa đến, thậm chí thể phân biệt rốt cuộc là con trai đến thi cha đến thi.
Mặc dù kỳ thi thử sàng lọc bớt một lượng lớn những ghi danh cho , nhưng thí sinh vẫn còn đông.
Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành đến lâu đó, liền thể xếp hàng trường.
Hai hẹn , khi thi xong môn tiếng Anh ngày thứ ba, ai phép nhắc chuyện thi cử nữa.
Vì hôm nhận giấy báo thi, Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành xác định vị trí phòng thi, nên hai phòng thi cũng vội vã.
Vị trí của Bạch Kiều Kiều ngay đầu tiên, còn Thẩm Hoành thì ở phía cô. Chắc là do ba phòng thi ở giữa ở thị trấn khác, nên họ xếp cạnh .
Khi thi môn Ngữ văn đầu tiên, vì cô và Thẩm Hoành đều thi khối khoa học tự nhiên, chỉ cần phần nghị luận, Bạch Kiều Kiều chuẩn sẵn từ lâu. Sau khi kiểm tra chính tả còn thừa chút thời gian, cô khỏi nhận giám thị luôn lảng vảng gần .
cô cũng nghĩ nhiều, cho rằng đó là do cô gần bục giảng.
Môn Toán thứ hai, cô vùi đầu bài, thời gian để ý đến các yếu tố bên ngoài.
Đến ngày thứ hai, môn Chính trị và Lý Hóa, tuy giám thị khác, nhưng Bạch Kiều Kiều vẫn cảm nhận rõ ràng rằng giám thị luôn đặc biệt quanh quẩn gần cô.
Nếu là do cô điểm cao nhất trong kỳ thi thử nên giáo viên chú ý, nhưng cũng đến mức giám thị bục giảng mà cứ chằm chằm cô như chứ?
Bạch Kiều Kiều vốn chỉ ngẩng đầu đồng hồ tiện thể vươn vai thư giãn cổ, vô tình đối diện với khuôn mặt nghiêm túc và dò xét của giám thị.
Ánh mắt dò xét đó tuyệt đối là sự yêu thích dành cho học sinh giỏi, mà là sự nghi ngờ.
Bạch Kiều Kiều cảm thấy , nhưng cô vẫn nhẫn nhịn cho đến khi thi xong môn Lý Hóa mới với Thẩm Hoành: "Giám thị đó hai hôm nay cứ chằm chằm em, thật là lạ quá, chẳng lẽ còn sợ em cóp ?"
Đũa trong tay Thẩm Hoành khựng : "Thầy giáo ở phía cũng luôn quanh , lúc thi Toán và Lý Hóa còn bên cạnh một lúc lâu, bài."
Bạch Kiều Kiều nhíu mày: "Thầy giáo bục giảng phía cũng em lâu."
"Họ quan hệ vợ chồng của chúng , sợ chúng gian lận trong cùng một phòng thi ?" Khi đăng ký thi đại học, còn nộp sổ hộ khẩu nữa cơ mà.
"Người sắp xếp phòng thi còn xem xét những chuyện , thể để giám thị chú ý , hơn nữa nếu họ dồn hết năng lượng hai chúng , thì các bạn học khác ?" Bạch Kiều Kiều lắc đầu, cho dù nghi ngờ gian lận, cũng thể như .
"Vậy ngày mai hỏi họ xem rốt cuộc họ gì."
"Thôi , chúng cây ngay sợ c.h.ế.t , lẽ là em quá nhạy cảm ."
Bạch Kiều Kiều gác , Thẩm Hoành cũng thêm gì.
Có lẽ vì môn tiếng Anh là môn thi bổ sung, nên ngày thứ ba còn nhiều đến nữa.
Chắc là họ cảm thấy hai ngày đầu thi quá tệ, cần môn thi để "thêu hoa dệt gấm" thêm cho nữa.
Giám thị cũng còn chằm chằm Bạch Kiều Kiều như hai buổi thi .
Trưa mười một giờ, tiếng chuông báo hết giờ thu bài vang lên, một bạn học trực tiếp gục xuống bàn òa.
Có lẽ là sự nhẹ nhõm, hai ngày rưỡi thực sự căng thẳng đến tột độ.
Sau khi nộp bài, Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành rời khỏi phòng thi. Giám thị giao bài thi cho giáo viên thu bài, nhanh chóng gọi hai .
"Đồng chí Bạch Kiều Kiều, em chờ một chút."
Giám thị là một đàn ông mặc bộ áo đại cán màu xám xanh chỉnh tề, hơn năm mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng kim loại mảnh nhưng tròng kính dày, toát lên khí chất của sách nhiều.
"Thưa thầy, thầy chuyện gì ạ?"
Khi Hướng An Kỳ thu bài, ông tùy ý liếc bài thi của Bạch Kiều Kiều. Nét chữ gọn gàng và chỉnh tề, phần điền chỗ trống ở câu đầu tiên ông chỉ lướt qua, nhưng hầu như đều đúng.
Bây giờ vì trình độ giảng dạy, trình độ tiếng Anh của đều vững chắc cho lắm. Hướng An Kỳ cũng hiểu ý nghĩa của báo danh 001 của Bạch Kiều Kiều.
Hơn nữa, khi đến phòng thi , dặn dò ông đặc biệt chú ý đến Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành 5, nên Hướng An Kỳ tò mò về Bạch Kiều Kiều.
"Em học sinh, em định nộp nguyện vọng trường nào?"
"Em và bạn đời của em đều định Đại học Yến." Bạch Kiều Kiều trả lời.
Hướng An Kỳ ngẩng đầu, liếc Thẩm Hoành.
như tố cáo , thấy là kiểu gã thô lỗ trong làng. Vậy mà thể thi thứ năm trong kỳ thi thử ở huyện , quả thực khiến khó mà tin .
"Đại học Yến? chính là giáo viên của Đại học Yến! xem bài thi của em thấy bài vẻ thuận lợi, em tự tin về điểm tiếng Anh ? Khi đăng ký nguyện vọng xem xét khoa Ngoại ngữ của chúng ? Hiện tại đất nước cần nhân tài ngoại giao, thấy nền tảng của em !"
Đất nước thiếu nhân tài từ lâu .
Bạch Kiều Kiều ngờ cô, đầu kỳ thi thử ở huyện , chào đón như , cũng ngờ một giáo viên khoa Ngoại ngữ của Đại học Yến đến một huyện nhỏ như họ để giám thị.
Cô liền : "Em sẽ suy nghĩ kỹ thầy ạ, cảm ơn thầy tin tưởng, nhưng khoa Ngoại ngữ của Đại học Yến cũng là nơi em đến là thể đến ."
"Được, ... nhưng coi trọng em, nếu cơ hội nhất định hãy ưu tiên xem xét chúng ." Hướng An Kỳ do dự, liếc Thẩm Hoành Bạch Kiều Kiều.
"Thầy ơi, thầy còn điều gì ạ? Có liên quan đến em và bạn đời của em ?"
Bạch Kiều Kiều thấy Hướng An Kỳ thôi, liền hỏi thẳng.
Ban đầu cô định thi xong thì thôi, nhưng thấy vị thầy giáo đối với cô khá thiện ý, vẻ chỉ điểm cô, nên cô mới nhiều lời hỏi thêm một câu.
Nghe Bạch Kiều Kiều hỏi như , Hướng An Kỳ nghĩ chắc chắn hai đồng nghiệp đó quá mức, khiến .
Ông dứt khoát : "Chuyện vốn nên với em, nhưng tố cáo nặc danh rằng em và bạn học gian lận trong kỳ thi thử, nên chúng , những giám thị, dặn dò đặc biệt chú ý đến hai em. và các giám thị khác quan sát các em nhiều ngày như , cũng thấy các em vấn đề gì. Chuyện chắc chắn là tin đồn vô căn cứ, các em cứ thẳng thắn sợ lời gièm pha, cũng là chuyện lớn gì."
Bạch Kiều Kiều theo bản năng liếc Thẩm Hoành.
Quả nhiên đoán đúng, quan hệ vợ chồng của họ khác để ý.
" bạn học em còn học hết tiểu học, xem bài thi của em cũng đầy đủ, thậm chí còn hơn các thí sinh khác nữa."
Hướng An Kỳ cũng khen Thẩm Hoành hai câu, nhưng Thẩm Hoành chằm chằm đến mức khen thêm mấy lời.
Thẩm Hoành : "Đương nhiên , ai bảo cưới một vợ ."
Hướng An Kỳ khỏi sự tự hào của Thẩm Hoành cho chói mắt, gượng nên lời.
Ông từng ai công khai với khác rằng cưới một vợ như . Hướng An Kỳ cảm thấy phong tục tập quán ở đây cũng quá đỗi mạnh mẽ .
"Cảm ơn thầy cho chúng em , hai ngày nay quả thực hai vị giám thị gây cho chúng em khá nhiều áp lực, nhưng thầy đúng, chúng em tự cứng rắn, cho dù kẻ ghen ghét hại chúng em, chúng em cũng sợ."
Lời của Bạch Kiều Kiều khiến Hướng An Kỳ cảm thấy hai vị giám thị đó thật sự mất mặt.
Vị giám thị thứ hai còn với ông rằng, hai họ mấy hôm nay quá đàng hoàng, chẳng tìm kẽ hở gian lận nào cả.
Hướng An Kỳ trong lòng còn thầm nghĩ, chẳng lẽ vốn gian lận thì lấy kẽ hở mà tìm?
"Các em nghĩ như là đúng , còn việc, chúc các em đạt kết quả , chúng hẹn gặp ở Đại học Yến năm !"
"Cảm ơn thầy, thầy tạm biệt."
Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành Hướng An Kỳ rời , mới : "Anh đoán ai là tố cáo?"
"Vu Văn Lễ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-215-thi-cu.html.]
Hai cùng nghĩ đến một đáp án.
Ngoài Vu Văn Lễ, họ quen ai khác.
Bạch Kiều Kiều cảm thấy buồn , cô nhớ kiếp Vu Văn Lễ thi khối khoa học xã hội, kiếp chắc cũng chuyển sang khối khoa học tự nhiên, họ vốn chẳng xung đột lớn nào.
Hơn nữa, cho dù mười Vu Văn Lễ cùng thi, trình độ cũng thể so sánh với cô.
Vu Văn Lễ như là phí công vô ích, chỉ để khó chịu họ.
"Thằng nhóc ngứa đòn , vẫn nể mặt em nên gì nó, nhưng nếu dạy cho nó một bài học, sẽ còn cơ hội nữa."
Vì Thẩm Hoành sợ gây sự với Vu Văn Lễ, chuyện vỡ lở những dân làng sẽ nhắc chuyện cũ, về Bạch Kiều Kiều. Vì , Thẩm Hoành đối với Vu Văn Lễ là thể bỏ qua thì bỏ qua.
đợi Vu Văn Lễ thi đậu đại học về thành phố , Thẩm Hoành còn thể tìm ở ?
"Thôi , Hoành, đ.á.n.h phạm pháp , nhưng Vu Văn Lễ cũng chẳng nhược điểm nào trong tay . Chúng vất vả thi xong, vì chuyện đ.á.n.h mà học ?"
Thẩm Hoành , : "Không xả cục tức cả đời ngủ yên , em đừng lo, chuyện sẽ nhờ Thuận Tử giúp em ."
Bạch Kiều Kiều xong: "Anh đừng liên lụy nữa, em cách báo thù Vu Văn Lễ."
Thẩm Hoành nhướng mày: "Em cách gì, xem."
Hai đạp xe về nhà khách, về làng ngay, mà ở nhà khách hai bức thư, gửi thẳng ở bưu điện.
Thẩm Hoành đường cứ giọng âm dương quái khí: "Trí nhớ thật đấy, thảo nào kết quả mà thầy giáo đến giành . Địa chỉ nhà Vu Văn Lễ lâu như mà em vẫn còn nhớ."
"Anh Hoành, đừng nữa. Em chỉ tên nhà máy của cha thôi, địa chỉ nhà ."
Bạch Kiều Kiều ôm trán, đó là điều mà Vu Văn Lễ ngày nào cũng lải nhải.
May mà bây giờ cô đang ở ghế xe, nếu đối mặt với Thẩm Hoành, chắc chắn cô sẽ ngửi thấy mùi giấm chua bốc lên tận bảy lỗ của .
"Cũng cho . Em cha nó gì bao nhiêu năm nay, tại tố giác sớm hơn? Em vẫn nỡ đúng ?"
"Anh Hoành, em định đợi đến cuối cùng mới cho một vố ?" Bạch Kiều Kiều ở phía vỗ nhẹ lưng Thẩm Hoành, cũng mặc chiếc áo bông dày như cảm nhận , "Chúng kết hôn hơn một năm , vẫn còn ghen thế?"
"Ghen? Anh ghen! Anh gì mà ghen chứ? Em gì với ? Anh ghen, ghen chứ?"
Thẩm Hoành vẻ phòng thủ quyết liệt, Bạch Kiều Kiều thể chen .
Cô thở dài, nên gì.
"Sao em gì nữa?"
Thẩm Hoành hỏi.
"Anh Hoành, lúc ghen trông thật sự rõ ràng."
"..."
"Sao gì nữa." Lần đến lượt Bạch Kiều Kiều hỏi.
"Em cứ chọc tức c.h.ế.t thôi."
Thẩm Hoành đạp xe mạnh hơn, nghi ngờ, Bạch Kiều Kiều chính là chọc tức c.h.ế.t.
Hai về đến nơi, thấy ở đầu làng khá nhiều đang đợi.
Bạch Kiều Kiều kỹ, ngay cả Bạch Chí Mãn cũng đẩy giữa trời gió lạnh, cả nhà đang đợi cô ở đầu làng.
"Thi cử thế nào?" Bạch Thế Tình vốn nóng tính, hai còn cách nửa dặm nhịn mà gọi to.
"Chị, chúng em thi cũng !"
Bạch Kiều Kiều cũng đáp từ xa.
Nghe Bạch Kiều Kiều tự tin như , cả nhà họ Bạch đều yên tâm.
"Đi thôi, chị dâu con ở nhà ít món ngon để đón gió cho hai đứa, bất kể thi cử thế nào, cứ gác sang một bên !"
Bạch Thế Hải vốn cho rằng em gái thi đại học thì nhất định sẽ thi đậu, nên hề nghi ngờ về kết quả .
Mèo Dịch Truyện
Chỉ là hai ngoài ba ngày, cũng đủ khiến lo lắng, bất kể kết quả , cũng chiêu đãi một bữa.
Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành trực tiếp đến nhà họ Bạch, khi ăn no thì về nhà thẳng cẳng sập nghỉ ngơi.
“Anh Hành, giờ thì nhẹ nhõm , chúng xem như thành nhiệm vụ.”
Mục tiêu ngắn hạn của Bạch Kiều Kiều cuối cùng cũng đạt . Nghĩ đến việc qua Tết là thể về thành phố, cùng Thẩm Hoành sống những ngày tháng , lòng cô kích động thoải mái.
“Thế là xong nhiệm vụ ? Không em sẽ tìm cho công việc ? Người sắp ngừng , còn cùng em chuồng heo cho lợn ăn đây .”
Cả hai quả thực cũng chẳng thể nghỉ ngơi lâu. Một lứa lợn mới phối giống, còn lứa lợn con đó thì việc qua đông cũng là một vấn đề, thể lơ là .
“Ý là tinh thần thư thái , vả ,” Bạch Kiều Kiều vòng tay ôm cổ Thẩm Hoành, “ Hành ở đây, em cần việc.”
Thẩm Hoành trong lòng cảm thấy ưng ý, nhưng ngoài mặt : “Em cứ sai vặt thôi.”
“Thế tối nay sai vặt em ?”
Bạch Kiều Kiều liếc mắt đưa tình, Thẩm Hoành giật , xoa mặt một cái: “Em đừng thế, em mà thế một lát giở mặt nhận quen .”
Thẩm Hoành tìm quy luật , hễ Bạch Kiều Kiều chủ động quyến rũ , thì chắc chắn là đang ấp ủ ý đồ .
“Đâu ! Hôm nay thứ Tư , Hành.”
Hai năm nghỉ hai, thứ Tư là ngày việc.
Thẩm Hoành sờ cằm, chắc Bạch Kiều Kiều đột nhiên chủ động như là thật giả.
“trồng cây” quá nhiều .
“Anh Hành,” Bạch Kiều Kiều dở dở , “ thì thôi .”
“Muốn, chứ.” Bạch Kiều Kiều thoái lui, Thẩm Hoành lập tức phấn chấn hẳn lên.
Họ ăn bữa trưa kiêm bữa tối ở nhà họ Bạch, tuy rằng ăn lâu một chút nhưng khi về đến nhà mới năm giờ chiều.
Thẩm Hoành tính toán, hôm nay phúc , dù cũng cần học nữa, Bạch Kiều Kiều việc gì , thể “tô vẽ” từ năm giờ chiều đến năm giờ sáng cũng .
Kết quả là quần còn kịp cởi , thì bên ngoài Trịnh Húc đến gọi cửa .
Thẩm Hoành mặt tối sầm, ngay Bạch Kiều Kiều chủ động là chẳng chuyện gì lành.
Bạch Kiều Kiều cũng bất đắc dĩ: “Anh Hành, mau mở cửa .”
Thẩm Hoành mở cửa thấy Trịnh Húc, giọng điệu chẳng mấy thiện chí: “Đại đội trưởng, đến đây việc gì đáng quý?”
Trịnh Húc sắc mặt Thẩm Hoành: “Sao, thi ?”
Thi mới là quỷ, tưởng đại học dễ lắm .
Trịnh Húc đợi Thẩm Hoành trả lời, : “Vu Văn Lễ về, hai đứa thấy nó ở thị trấn ?”