Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 218: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-21 04:22:59
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tìm trong tuyết thực sự quá khó khăn, hơn nữa Bạch Thế Ba mất tích hai ngày , đối mặt với thời tiết lạnh giá như , khả năng cao là bỏ mạng.
Đơn vị Bạch Thế Hải và Bạch Kiều Kiều đến tìm, còn phái bốn cùng họ.
đồng thời cũng cảnh báo họ rằng, trưa mai đơn vị sẽ rút quân, hy vọng họ nán , đồng thời cũng xem xét an tính mạng của bốn đồng chí cùng, tuyệt đối đừng chuyện dại dột.
Trước khi , Thẩm Hoành Bạch Kiều Kiều, thôi, nhưng lời ngăn cản cuối cùng vẫn .
Ba theo bốn đồng chí Giải phóng quân trở nơi Bạch Thế Ba mất tích.
Ban trưởng : "Chính là quanh đây, vị trí cụ thể chúng cũng rõ."
Núi tuyết trắng xóa bao phủ, một ngày gió lớn thổi bay hết dấu chân họ để lớp tuyết, họ thậm chí còn bước tiếp theo sẽ dẫm lên cái gì, chứ đừng đến việc tìm chính xác vị trí Bạch Thế Ba mất tích.
Bạch Kiều Kiều gật đầu, tách tìm cùng Bạch Thế Hải.
Họ dám lớn tiếng gọi, sóng âm rung động lẽ sẽ kích hoạt những bông tuyết vốn tĩnh lặng.
Ngọn núi ở Nguyên Thành cao và sâu, một vùng trắng xóa tuyết, sự tĩnh lặng càng khiến tuyệt vọng.
Bốn đồng chí cùng họ cũng ngừng nghỉ giúp đỡ tìm kiếm, dù khả năng tìm thấy là vô cùng nhỏ, dù họ chỉ mang tâm lý "sống thấy , c.h.ế.t thấy xác", nhưng họ vẫn cúi cẩn thận dò tìm.
Một trận gió thổi qua, những bông tuyết gió thổi từ mặt đất lên khiến Bạch Kiều Kiều mở mắt , mặt cô đông cứng tê dại nhưng vẫn cảm nhận cơn đau khi những hạt băng lướt qua mặt.
Bạch Kiều Kiều dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, cố gắng mở to mắt, trong tầm mờ ảo dường như một vật màu sẫm ẩn hiện, đặc biệt nổi bật trong thế giới tuyết trắng xâm chiếm.
Bạch Kiều Kiều tưởng hoa mắt, nhưng vô thức bước tới, chân bước hai bước, lòng bàn chân bỗng hẫng một cái.
Bạch Kiều Kiều giật , nhưng vẫn nhớ lời ban trưởng dặn, trong lúc tuyệt đối la hét.
May mắn , dù ngã một cái, tuyết chỉ lấp đến đùi cô, Bạch Kiều Kiều duỗi chân dò xét phía , phát hiện bên trong càng ngày càng sâu.
Đây lẽ là ven đường núi, tóm là một địa hình lõm xuống tuyết lấp đầy.
Thẩm Hoành nhận thấy Bạch Kiều Kiều dường như rơi xuống, liền lập tức chạy đến.
"Anh Hoành, kìa."
Bạch Kiều Kiều chỉ một vị trí cách bảy tám bước chân, một vật thể xác định màu xanh sẫm.
"Cô ở đây đừng động, xem ."
Thẩm Hoành bẻ một cành cây trong tay, dùng cành cây dò đường tới, hai bước cũng nữa: "Bên sâu quá."
Địa hình trong núi vốn đổi thất thường, Thẩm Hoành cao gần một mét chín lún đến tận gốc đùi, xuống nữa thì thật sự .
Bạch Kiều Kiều cũng dám để Thẩm Hoành mạo hiểm nữa.
Những khác cũng chú ý đến hành động của hai họ, đều từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Ban trưởng thấy vật màu xanh sẫm đó, suýt nữa thì phấn khích mà hét lên: "Đó chính là ba lô hành quân của chúng ! Là của Bạch Thế Ba!"
Anh , ánh mắt Bạch Kiều Kiều lập tức tràn đầy hy vọng.
" ở đây sâu quá, lẽ là một con mương, thể tiếp cận ."
Bạch Kiều Kiều .
"Chúng tìm đến đào!"
Mèo Dịch Truyện
Khả năng hành động của quân nhân vẫn mạnh, đầy nửa tiếng , chân núi thêm bốn cầm xẻng quân dụng.
Tám bắt đầu đào về phía chiếc ba lô hành quân, phát hiện bên đúng là một con mương, chiếc ba lô hành quân của Bạch Thế Ba treo cao một bụi cây mới lộ khỏi mặt tuyết.
"Bạch Thế Ba nhất định ở quanh đây, chúng mau đào !"
Ban trưởng xong, chiếc xẻng quân dụng trong tay Bạch Thế Hải giật lấy.
Bạch Thế Hải nông cả đời, về sức mạnh tay chân, còn mạnh hơn những .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-218.html.]
Thẩm Hoành cũng qua giúp, họ càng đào càng sâu, gần như khôi phục bộ con mương, nhưng vẫn thấy bóng dáng Bạch Thế Ba.
Thẩm Hoành trèo lên gỡ chiếc ba lô hành quân của Bạch Thế Ba xuống, đưa cho Bạch Kiều Kiều.
Bạch Kiều Kiều hiểu ngớ , cô đưa tay đón: "Anh Hoành, thật sự tìm thấy nữa ?"
Thẩm Hoành gì, buông tay cầm chiếc ba lô xuống.
"Tìm thấy !"
Không ai ghìm giọng xuống nhưng cực kỳ phấn khích mà hô lên một tiếng, mắt Bạch Kiều Kiều chợt mở to.
Cô chạy về phía phát âm thanh, phát hiện bên cạnh con mương một cái hang cao nửa , Bạch Thế Ba đang cuộn tròn ở đó, lộ một khuôn mặt, tuyết vẫn quét sạch.
"Bạch Thế Ba! Ba Tử!"
Bạch Thế Hải sắc mặt tái nhợt của Bạch Thế Ba, thể chấp nhận hiện thực tàn khốc .
Các đồng đội của Bạch Thế Ba tiếp tục đào, Bạch Thế Ba vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, cứng nhắc.
"Bên trong còn một nữa!"
Phía Bạch Thế Ba, một cô bé mười mấy tuổi đang cuộn tròn, dù cô bé đang nhắm chặt mắt, nhưng run rẩy.
"Cô bé còn sống! Mau lên, đưa cô bé ngoài!"
Ban trưởng trực tiếp cởi áo bông của quấn chặt cho cô bé, hình cô bé nặng tối đa sáu bảy chục cân, dễ dàng bế lên: "Vậy đưa cô bé về căn cứ !"
Mạng là quan trọng, ban trưởng xong liền .
tính mạng của Bạch Thế Ba thì .
Bạch Thế Hải quỳ mặt đất, mặt mũi xám xịt.
Anh tìm em trai về, cả thể ăn với cha đây.
"Cứ đưa Bạch Thế Ba về ."
Trời lạnh thế , cần hành hạ bản ở đây.
Bạch Kiều Kiều buông tay đang nắm Thẩm Hoành , chập chững bước đến mặt Bạch Thế Ba.
"Em tin, theo lý mà tuyết dày thế che phủ, nhiệt độ bên trong sẽ lạnh như bên ngoài, ba mặc áo bông đội mũ kín mít, cô bé còn c.h.ế.t cóng, thể c.h.ế.t cóng ?"
Ai cũng thấy Bạch Kiều Kiều lúc xúc động như , đều nghĩ cô thể chấp nhận sự thật nên mới bịa một cái cớ.
đối với Bạch Thế Hải, điều cũng mang cho hy vọng.
"Ba Tử! Ba Tử! Anh là cả đây, em tỉnh !"
Thẩm Hoành bước tới, đưa tay xuống mũi Bạch Thế Ba. Có lẽ vì ngón tay tê cứng vì lạnh, cảm nhận thở của Bạch Thế Ba.
Anh đặt tay lên động mạch cổ của Bạch Thế Ba.
Bạch Thế Hải căng thẳng .
Thấy Thẩm Hoành đưa tay áo bông của Bạch Thế Ba, Bạch Thế Hải kìm hỏi: "Em rể?"
"Trong n.g.ự.c vẫn còn ấm."
Nguyên Thành quá lạnh, Thẩm Hoành khi cởi găng tay thì tay mất cảm giác, bắt mạch của Bạch Thế Hải, nhưng vẫn cảm nhận chút ấm.
Nước mắt của Bạch Thế Hải trào đóng băng lông mi.
"Thế còn chờ gì nữa, mau khiêng về thôi!"
May mắn là Bạch Thế Ba tìm một hang núi để trú ẩn, tuyết đè, vẫn đủ gian để thở. Thấy mặt tím tái, chắc hẳn do lạnh mà là thiếu oxy.
Họ chuẩn sẵn sàng, mang theo cáng. Mọi khiêng Bạch Thế Ba xuống núi, rằng vẫn còn thở, y sĩ quân đội lập tức đến cứu chữa.