Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 237: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-22 00:32:19
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thành tích tiếng Anh
Hướng An Kỳ mở một cánh cửa cho Bạch Kiều Kiều, Bạch Kiều Kiều thấy còn chuyện như : “Thầy ơi, như ạ?”
“Cái thầy là . Nếu ai ý kiến gì, bảo họ đến tìm thầy.”
Từ khi kết thúc kỳ thi đại học, lúc Hướng An Kỳ gọi Bạch Kiều Kiều , Bạch Kiều Kiều cảm thấy thầy giáo khác biệt so với các giáo viên khác.
Chủ yếu là tùy hứng việc.
Thử hỏi thầy giáo nghiêm chỉnh nào vì lướt qua bài thi thấy học sinh khá mà tiến lên giữ cầu xin nộp hồ sơ khoa .
Tuy nhiên, sự sắp xếp của Hướng An Kỳ khiến Bạch Kiều Kiều bất ngờ.
Như thời gian của cô sẽ linh hoạt hơn, cũng thể học nhiều điều hơn.
“Em nhất định sẽ phụ lòng mong đợi của thầy ạ!”
Mắt Bạch Kiều Kiều sáng rực, Hướng An Kỳ khoát tay: “Thôi , Tết em cũng với thầy như .”
“He he…” Bạch Kiều Kiều khan hai tiếng.
“Thôi , em về , căng tin chắc hết cơm .”
“Không ạ, giúp em lấy .”
“Ồ?” Hướng An Kỳ chợt nhớ đến Thẩm Hoành cùng Bạch Kiều Kiều, “Cậu bạn đó cũng thi đỗ cùng em ? Ừm, lúc đó họ còn nghi ngờ hai đứa gian lận, còn học xong tiểu học, thật ?”
Bạch Kiều Kiều thành thật kể tình hình cho Hướng An Kỳ, Hướng An Kỳ hai mỗi tối còn cùng học tiếng Anh qua radio thì ánh mắt tán thưởng gần như tràn ngoài.
“Ôi, trong môi trường lớn như mà hai đứa vẫn tinh thần học tập như thế, thật đáng quý bao!”
Hướng An Kỳ khen khiến Bạch Kiều Kiều chút ngại ngùng.
Thẩm Hoành lấy cơm ở căng tin đợi Bạch Kiều Kiều, căng tin của trường chắc chắn thể bằng bữa cơm ở nhà, nhưng cũng coi là rẻ.
Canh và dưa muối là miễn phí, bánh bao hai lạng giá năm xu một cái, nhà trường trợ cấp năm mươi lạng phiếu ăn mỗi tháng, còn hai mươi đồng tiền trợ cấp học tập mỗi tháng, đủ để ăn no, ít con em nhà nghèo khi đại học, nhờ dinh dưỡng đầy đủ mà còn phát triển thêm chiều cao.
Chỉ là các món ăn phong phú lắm, đa là món thập cẩm nấu lẫn, cũng nỡ cho nhiều dầu ăn, nếu ăn thêm thịt thì nhà trường thể trợ cấp nổi.
Thẩm Hoành ăn nhiều, phiếu ăn của và Bạch Kiều Kiều cộng cũng đủ.
Anh mới đến trường hai ngày, cô bán cơm nhận .
Buổi trưa ăn cơm, Bạch Kiều Kiều kể cho Thẩm Hoành chuyện gặp thầy Hướng An Kỳ.
“Ngại quá mất, em cứ tưởng Đại học Yến rộng lớn như , chắc chắn thể gặp . Sao trùng hợp đến thế, là giáo viên tiếng Anh chủ nhiệm của lớp .”
Tuy nhiên, lợi ích thì vẫn nhiều hơn, nếu phương pháp thầy Hướng An Kỳ thể thực hiện , cô ước gì giáo viên tiếng Anh của năm nhất và năm hai đều là thầy Hướng An Kỳ, như hai năm, trình độ tiếng Anh của cô chắc chắn sẽ nâng cao ít.
Thẩm Hoành cũng ấn tượng về Hướng An Kì: “Thầy giáo đó vẻ quý trọng nhân tài.”
Bạch Kiều Kiều cũng nghĩ như , một thầy như thế mà ông buồn, nên Bạch Kiều Kiều mới cảm thấy áy náy.
Đến trưa khi cô về, Từ Duyệt kìm hỏi: “Thầy giáo tiếng Anh giữ gì thế?”
Nghe cô hỏi như , Trần Mỹ Trân cũng khỏi dựng tai lên, ngừng bài tập trong tay.
Từ Duyệt thấy , liền đảo mắt coi thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-237.html.]
Bạch Kiều Kiều kể đúng sự thật, chỉ là vì hình ảnh của Hướng An Kì mặt nên lược bỏ chuyện ông tuyển sinh ngay tại chỗ: “Lúc thi tiếng Anh đại học thì thầy Hướng chính là coi thi, thầy nhận nên gọi để xác nhận.”
“Thật đúng lúc! Hôm nay bài khóa lớp, phát âm thật đấy, còn giỏi hơn cả thầy giáo tiếng Anh cấp ba của bọn tớ nữa, thầy Hướng còn khen nữa mà.”
Từ Duyệt dứt lời, Trần Mỹ Trân khinh khỉnh một tiếng: “Phát âm của cô cũng thường thôi, giọng điệu của phát thanh viên, nước ngoài bình thường tiếng Anh giống cô .”
Trần Mỹ Trân đúng là cũng nhận lời khen của Hướng An Kì trong bài kiểm tra cơ bản lớp, cô thấy Từ Duyệt chặn họng, vẻ mặt càng đắc ý: “Tiếng Anh thi đại học của tám mươi điểm đấy, điểm mà học Viện Ngoại ngữ cũng đủ . Nếu bố tiếp quản vị trí của ông , thì còn phiên dịch viên ngoại giao nữa cơ!”
“Mỹ Trân, bố cũng học y ?” Trương Mạch lập tức nắm bắt trọng điểm.
“Đương nhiên , bố tớ là thầy giáo ở trường mà. Chẳng qua môn ông dạy thì năm nhất bọn học , , khi các đều học môn của ông đấy.”
“Thật hả? Mỹ Trân, bố giỏi thế cơ ?”
Mèo Dịch Truyện
“Thế chẳng nhà là dòng dõi y học ?”
Lời của Trần Mỹ Trân nhận sự tán thưởng nhiệt liệt, cô đắc ý khoe khoang: “Đương nhiên , còn hai bác từng du học nước ngoài nữa cơ.”
“Bố là thầy giáo ở trường , thi đây chắc dễ hơn bọn tớ nhiều nhỉ?”
Một câu của Từ Duyệt khiến Trần Mỹ Trân cứng họng.
Cô dám đáp lời, vì khi đến trường, bố cô nghiêm cấm cô bàn tán chuyện ở trường, đặc biệt là với những bạn học rõ ràng thái độ thù địch như Từ Duyệt.
“Liên quan gì đến ? Đợi đến khi nào điểm thi cuối kỳ tiếng Anh của đạt tám mươi, thì hãy đến chất vấn .”
Trần Mỹ Trân rõ điểm yếu của Từ Duyệt ở , Từ Duyệt tức đến phát điên, nhưng cô thực sự thể sánh bằng Trần Mỹ Trân.
Ngay cả Thư Mạn Linh cũng : “Trần Mỹ Trân, thể dạy tớ phát âm tiếng Anh ? Quê tớ trình độ dạy học , tớ rời trường nhiều năm , quên hết sạch .”
Thư Mạn Linh nhớ bài thi tiếng Anh bổ sung của , điểm thực sự t.h.ả.m hại, may mắn là trừ những ngành chuyên cần, các ngành bình thường yêu cầu điểm tiếng Anh.
Trần Mỹ Trân liếc Thư Mạn Linh một cách khinh bỉ: “ dạy á? sợ kéo xuống bùn thì !”
Thư Mạn Linh vốn khiêm tốn cầu xin, nhưng Trần Mỹ Trân sỉ nhục trắng trợn như , gương mặt vàng vọt bỗng chốc đỏ bừng.
Những bạn cùng phòng khác cũng chút chịu nổi, nhưng nghĩ đến việc Trần Mỹ Trân bố cô việc ở trường, nên cũng dám chọc giận cô , chỉ là sắc mặt khó coi.
Từ Duyệt : “Thư Mạn Linh, thể tìm Bạch Kiều Kiều dạy mà, cô bụng, như một , hưởng nền giáo d.ụ.c nhất ở Yên Thành mà sinh thói !”
Thư Mạn Linh từ chối nên dám mở lời với Bạch Kiều Kiều.
“Các thể nhân lúc năm nhất việc học căng thẳng mà củng cố nền tảng tiếng Anh, khi các học, thể qua cho các một lượt. Nếu nhớ thì bất cứ khi nào rảnh, đều thể dạy các .”
Bạch Kiều Kiều thì chỉ riêng với Thư Mạn Linh, mà là với tất cả .
Tiếng Anh vốn là nhiều nhiều, cô chỉ hướng dẫn cách phát âm thôi, cũng chẳng lỡ việc gì.
Trần Mỹ Trân cũng sai, cô học theo radio lâu , quả thật là giọng phát thanh viên, cô đúng là từng giao tiếp với nước ngoài thật.
Mấy năm các du học sinh của trường đều cho về nước , dù ở Yên Đại cũng chẳng cơ hội như thế.
“Thật Bạch Kiều Kiều? Nếu chịu dạy bọn tớ ư? Hay quá, cảm ơn nhiều lắm!” Thư Mạn Linh lập tức phấn chấn trở .
Cô lớn tuổi như còn thể từ nông thôn thi đậu Yên Đại, chỉ là nhờ thiên phú .
“ bảo Kiều Kiều bụng mà, còn đặt điều ích kỷ, cống hiến cho tập thể nữa chứ.”