Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 244: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-22 00:32:26
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chuyển nhà

 

Hai mất một tuần để sửa sang, một tuần để mua sắm đồ đạc nội thất, vì Thẩm Hoành trở nên nóng vội, nên đến một tháng, họ dọn dẹp căn nhà thành một nơi thể ở .

 

Bạch Kiều Kiều chọn một tấm rèm cửa màu trắng hoa văn xanh lá cho phòng ngủ chính, ga trải giường cũng là kiểu hoa văn hoa vàng nhỏ nhắn tươi mới và ấm cúng. Những cửa sổ khác Bạch Kiều Kiều đồng loạt mua rèm cửa màu xanh lam đậm hoa văn trắng, sạch bền, còn mua bốn chậu hoa, đặt bệ cửa sổ ngoài phòng ngủ. Trời sắp ấm lên , chẳng mấy chốc thể trồng vài loài hoa đó.

 

Ký túc xá vốn dĩ gì nhiều để dọn dẹp, chăn nệm đều mua mới cả, nhưng Bạch Kiều Kiều vẫn ôm một chiếc chăn bông đến ký túc xá để đổi lấy chiếc chăn lông vịt cũ của .

 

Khi cô dọn ký túc xá, Từ Duyệt vô cùng nỡ: “Cậu ở đây nữa ?”

 

Mèo Dịch Truyện

“Ừm, tối về nữa, nhưng học và tự học vẫn gặp . Nếu bài vở gấp thì giữa trưa tớ cũng về ngủ.”

 

Từ Duyệt bĩu môi, khi tiễn Bạch Kiều Kiều , tâm trạng chút vui, ngay cả thấy con ch.ó trong ký túc xá cô cũng đạp một phát.

 

đầu Trần Mỹ Trân đang cắt móng tay trong ký túc xá, chua chát : “Có khai giảng la làng đòi về nhà ? Sao vẫn về? Nhìn Bạch Kiều Kiều kìa, chuyển là chuyển ngay.”

 

Trần Mỹ Trân trợn mắt: “ liên quan gì đến , là bố , cảm thấy nên hòa đồng một chút, thể xa cách với các bạn, nếu lâu .”

 

Trần Mỹ Trân còn vẻ ‘ bạn cùng phòng với là phúc của các ’.

 

Từ Duyệt tức giận, nhưng trong ký túc xá nịnh bợ cô : “Trần Mỹ Trân, bố thật là dân quá .”

 

Lời của Trương Mạch dứt, Từ Duyệt liền khẩy: “Thân dân? Cha cô là hoàng đế dân, hoàng đế c.h.ế.t hết cả , bây giờ là nhân dân chủ, Trương Mạch chuyện chú ý một chút.”

 

Miệng lưỡi của Từ Duyệt sắc bén đến mức nào, trong tháng đầu khai giảng Trương Mạch sớm nếm trải.

 

Từ Duyệt cho đỏ mặt tía tai, cúi đầu tranh cãi với cô .

 

Trần Mỹ Trân mặt , cũng lười cãi vã với Từ Duyệt.

 

Thành thật mà , cô hề coi trọng Từ Duyệt, thầm cạnh tranh là Bạch Kiều Kiều.

 

Từ kiểm tra trình độ tiếng Anh Bạch Kiều Kiều chín mươi lăm điểm còn cô chỉ bảy mươi tám, Trần Mỹ Trân thù ghét Bạch Kiều Kiều .

 

xinh , thành tích thì thôi , mà tuổi còn trẻ mua nhà, còn ngay cạnh trường học nữa chứ.

 

Vốn dĩ về nhà ở trọ là đặc quyền của Trần Mỹ Trân để thể hiện sự khác biệt của , ai ngờ bố cô cho phép cô về nhà ở hàng ngày, thế là Bạch Kiều Kiều nhanh chân hơn một bước.

 

Trần Mỹ Trân từ nhỏ đến lớn đều hiếu thắng, bây giờ Bạch Kiều Kiều đè bẹp ở mặt, trong lòng khó chịu.

 

Từ Duyệt rằng trong mắt Trần Mỹ Trân thậm chí còn coi là đối thủ, vẫn ở đó giận dỗi Trần Mỹ Trân.

 

Bạch Kiều Kiều ở đây, ai giúp cô đỡ, cô đành kéo Thư Mạn Linh đến lớp tự học.

 

Bạch Kiều Kiều khỏi ký túc xá, Thẩm Hoành đợi ở cửa, buộc chiếc chăn ghi đông xe đạp, miệng toe toét ngây ngô: “Đi thôi, chúng về nhà.”

 

Thẩm Hoành khi thực chút đáng sợ, Bạch Kiều Kiều dùng tay xoa lên mặt một cái, lên yên xe.

 

Chiếc xe đạp khung ngang lớn cao, Bạch Kiều Kiều lên chân sẽ lơ lửng, cô chỉ thể ôm lấy Thẩm Hoành để giữ một tư thế an hơn. May mắn là trong khuôn viên trường đại học là những trẻ tuổi, khí khá cởi mở, sinh viên thấy một nam một nữ ôm đạp xe cũng còn lấy lạ.

 

Hôm nay chính thức dọn về nhà mới, hai mua nhiều đồ ăn ngon.

 

Vật tư ở Yến Thành phong phú, Bạch Kiều Kiều mua nhiều món mà Thẩm Hoành đây từng thấy.

 

Thẩm Hoành miệng thì Bạch Kiều Kiều vất vả, thể ăn cơm căn tin, nhưng khi bàn ăn, ăn một cách ngon lành chính là .

 

“Đến Yến Thành bao nhiêu ngày , từng ăn một bữa no nê!”

 

Bạch Kiều Kiều chỉ gì, trong lòng nghĩ, mấy cô chú căn tin cố ý múc thêm nửa muỗng canh cho , chấm bánh bao cho ch.ó ăn hết ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-244.html.]

Thẩm Hoành ăn xong, rửa bát, dọn dẹp bếp núc, vệ sinh cá nhân, một loạt các công việc diễn hề chút gì là lười biếng.

 

Bạch Kiều Kiều chống cằm sách chiếc giường sưởi, vì đường lối những năm , thư viện của Yến Đại cũng đủ sách, một cuốn sách mà Bạch Kiều Kiều nhớ trong kiếp bây giờ thể tìm thấy trong thư viện.

 

Cô lười quản Thẩm Hoành đang ủ mưu gì, dù cô cũng tuyệt đối sẽ ngây thơ đến mức nghĩ rằng Thẩm Hoành tối nay sẽ ngoan ngoãn ngủ.

 

Thẩm Hoành bước , đèn “tách” một tiếng kéo tắt.

 

Bạch Kiều Kiều tuyên bố : “Em sáng mai còn tiết học nữa, cái thể giống như đây ở làng em học .”

 

Thẩm Hoành im lặng, trong bóng tối Bạch Kiều Kiều cảm nhận dần dần tiến gần .

 

Hơi thở quen thuộc ập đến, cả Bạch Kiều Kiều Thẩm Hoành ôm trọn. Bây giờ là đầu xuân, Thẩm Hoành vẫn đốt lò sưởi giường, Bạch Kiều Kiều Thẩm Hoành ôm lòng, hiểu thấy nóng bứt rứt.

 

“Kiều Kiều, nhớ ?”

 

Hơi thở của Thẩm Hoành phả tai Bạch Kiều Kiều, giọng trầm thấp trong đêm tối vô cùng sâu lắng, như một giọt nước nặng trĩu rơi bát nước tĩnh lặng.

 

“Nhớ.”

 

Bạch Kiều Kiều , mặt đỏ bừng, hai tay luồn qua nách Thẩm Hoành, ôm lấy vai , siết chặt.

 

Điều nghi ngờ gì khích lệ Thẩm Hoành, Thẩm Hoành cúi đầu hôn sâu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, trống rỗng, dùng gì để lấp đầy, chỉ thể vuốt ve Bạch Kiều Kiều hết đến khác.

 

“Nhớ như thế nào, kể cho Hoành xem.”

 

Bạch Kiều Kiều , Thẩm Hoành liền nắm lấy tay cô, từ xuống vuốt ve thể : “Có nhớ chỗ ? Có nhớ chỗ ? Có nhớ… chỗ ?”

 

Lòng bàn tay Bạch Kiều Kiều nóng bừng, mặc dù trời tối đen Thẩm Hoành rõ mặt cô, nhưng vẫn đầu .

 

“Không nhớ.”

 

“Đừng cứng miệng.”

 

“Không nhớ!”

 

thì nhớ em.”

 

Thẩm Hoành nhịn một tháng , cũng kém vài phút , hôm nay vẻ kiên nhẫn.

 

Anh vội vàng thực hiện màn dạo đầu, hôn hết tấc da thịt của Bạch Kiều Kiều.

 

Da Bạch Kiều Kiều mềm mại và nhạy cảm, đặc biệt là vùng eo dễ cù lét, cảm nhận thở của Thẩm Hoành, Bạch Kiều Kiều kìm khẽ cựa quậy .

 

“Anh Hoành, ngứa c.h.ế.t . Anh thể…”

 

“Có thể gì?” Thẩm Hoành hôn lên cái bụng nhỏ mềm mại và mịn màng của Bạch Kiều Kiều, “Nói .”

 

“Có thể nhanh một chút . Em, em sáng mai còn dậy sớm học…”

 

Bạch Kiều Kiều dứt lời, Thẩm Hoành liền thẳng dậy, cởi sạch quần áo của . Tiếng quần áo ném xuống giường sưởi, chỉ tiếng thôi cũng đủ động tác của thô lỗ đến mức nào.

 

“Anh Hoành, chúng cứ như ?” Bạch Kiều Kiều ngại tư thế , nhưng Thẩm Hoành như thấy.

 

Ngoài cửa sổ, trận mưa đầu tiên của mùa xuân bắt đầu rơi, những hạt mưa tí tách đập cửa kính mới toanh. Thẩm Hoành hỏi khẽ: “Tiếng động của em còn lớn bằng tiếng mưa rơi bên ngoài ?”

 

Anh thấy câu trả lời của Bạch Kiều Kiều, cũng cần câu trả lời của Bạch Kiều Kiều.

 

Đàn ông vô dụng thì than trách khác, đàn ông đích thực thì chỉ tự cố gắng hơn.

 

 

Loading...