Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 278: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-22 10:10:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Có bản lĩnh

 

Hai chị em trò chuyện một lúc, Bạch Kiều Kiều về nhà đẻ, chuyện góp vốn với Đặng Mẫn và Bạch Thế Hải.

 

Hai vợ chồng cũng chút do dự mà đồng ý, Đặng Mẫn và Bạch Thế Hải bàn bạc, cũng lấy tám trăm tệ, trực tiếp đưa tay Bạch Kiều Kiều, Bạch Kiều Kiều còn ký hợp đồng với họ.

 

“Người một nhà còn giấy nợ gì.”

 

“Đây giấy nợ, mà là hợp đồng đầu tư. Anh em ruột thịt thì tiền bạc rõ ràng.”

 

“Đừng những lời vô ích đó, Thế Hải, ký cái với em gái con!” Bạch Chí Mãn cau mày giường.

 

“Cha, cha cần , chúng con cũng thể ký với em gái.”

 

Người nhà họ Bạch hiểu thế nào là hợp đồng, chuyện đưa tiền trả tiền , chẳng là giấy nợ . Một nhà mà thì còn tình cảm em gì nữa.

 

Bạch Kiều Kiều dở dở , Bạch Chí Mãn cực lực phản đối, Bạch Thế Hải cũng vẻ nếu ký cái hợp đồng thì họ sẽ còn là em nữa.

 

“Vậy tiền con xin nhận, nhưng cả, chị dâu cứ yên tâm, Hoành tuyệt đối sẽ lỗ .”

 

“Tiền chúng vội, ở quê chi tiêu ít. Em rể là bản lĩnh, nếu hai đứa thiếu vốn thì cứ dùng , đừng lỡ việc xuất giá của Mãn Chi là .” Đặng Mẫn cũng khách sáo, tuy xót tiền nhưng vẫn hào phóng.

 

Bạch Kiều Kiều đầu Bạch Mãn Chi đang cúi bài tập, cô cháu gái của cô mới học tiểu học, đợi đến khi cô bé lấy chồng, lẽ đợi đến thế kỷ .

 

“Chị dâu con đúng đấy, lời chị , hai đứa kiếm nhiều tiền , ở Yến Thành cái gì thì cũng mua cái đó, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, đừng để thua kém chỗ nào.” Bạch Chí Mãn vẫn giữ suy nghĩ của thế hệ , sống là giữ thể diện, khác coi thường.

 

Bạch Kiều Kiều lượt đáp lời. Đặng Mẫn giữ cô ăn trưa, Thẩm Hoành hôm nay nhà nên Bạch Kiều Kiều đồng ý, ăn trưa ở nhà họ Bạch.

 

Thẩm Hoành chạy cả ngày cũng gom đủ tám trăm tệ, tổng cộng chỉ mang về hơn bảy trăm, tám trăm tệ Bạch Thế Hải đưa mà : “Xem đúng là thành con rể ở rể .”

 

“Làm gì ai về như thế. Sau còn dựa kiếm tiền lớn nuôi nữa chứ.”

 

Thẩm Hoành cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, gì khiến vui hơn việc Bạch Kiều Kiều tin tưởng vô điều kiện.

 

“Anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống , một cuộc sống nhất.”

 

Thẩm Hoành vuốt ve khuôn mặt Bạch Kiều Kiều, đùa như mà là một cách nghiêm túc.

 

“Anh Hoành, em .”

 

Kiếp Thẩm Hoành thể những việc đó, kiếp cũng nhất định thể .

 

Ngay cả khi , Bạch Kiều Kiều dựa những thông tin từ kiếp sống của , cũng vẫn thể đảm bảo cho họ cả đời giàu sang.

 

Đối với Bạch Kiều Kiều, chỉ cần ở bên Thẩm Hoành, đó là những ngày tháng nhất .

 

Ăn Tết xong, mùng tám Tết, Thẩm Hoành mang theo hơn ba nghìn tệ cùng với Vương Phúc Thuận về phía Nam.

 

Bạch Kiều Kiều vốn nghĩ rằng ở nhà thì bánh ngọt hai ngày, kiếm chút nào chút đó, nhưng Thẩm Hoành cho cô nữa.

 

Trước đây Thẩm Hoành cách nào khác, nếu cho Bạch Kiều Kiều bánh ngọt, cô sẽ sống cuộc sống khổ sở.

 

Bây giờ tự thể kiếm tiền, tuyệt đối sẽ để Bạch Kiều Kiều động một ngón tay nào.

 

Bạch Kiều Kiều vui vẻ chấp nhận cái "chủ nghĩa đàn ông" lợi cho cô của Thẩm Hoành.

 

Ở Thập Lý Thôn, ngay cả khi Thẩm Hoành nhà, cuộc sống của Bạch Kiều Kiều vẫn phong phú.

 

Ban ngày cô đến nhà Bạch Thế Tình chuyện, trông con, năm nay Bạch Thế Tình tích lũy cả một giỏ chuyện phiếm để kể cho cô , mãi cũng hết.

 

Nấu cơm càng cần động tay, chị cô một khó nấu cơm, nên cứ bảo cô luân phiên đến nhà họ ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-278.html.]

Buổi tối cô về sách, thường thì muộn một chút là ngủ.

 

Vốn dĩ cô sợ Thẩm Hoành vất vả, khi bán hết hàng thì trực tiếp ở Yến Thành chờ đến khi nhập học, nhưng Thẩm Hoành yên tâm để cô tự tàu hỏa, nhất định để Bạch Kiều Kiều ở nhà đợi về cùng .

 

Thẩm Hoành trở về ngày cuối cùng, phong trần mệt mỏi từ trong túi lấy một gói giấy dầu.

 

Gói giấy dầu to đến mức Bạch Kiều Kiều trợn tròn mắt: “Trong sẽ là tiền đấy chứ?!”

 

“Em đúng là rơi mắt tiền , tự mở mà xem.”

 

Dưới lời trêu chọc của Thẩm Hoành, Bạch Kiều Kiều đỏ mặt mở gói giấy dầu , bên trong là mấy gói b.ăn.g v.ệ si.nh màu trắng.

 

“Anh Hoành, thật sự mua cho em ?”

 

“Thứ dễ tìm .” Thẩm Hoành rõ ràng đang chờ Bạch Kiều Kiều khen ngợi .

 

Bạch Kiều Kiều ôm cổ Thẩm Hoành, hôn lên má một cái: “Cảm ơn Hoành.”

 

Có thể thấy Bạch Kiều Kiều thực sự vui, mắt sáng lấp lánh, khi hôn xong, cô liền rút một gói b.ăn.g v.ệ si.nh ngắm nghía.

 

“Có dùng ? Có cần dạy ?” Thẩm Hoành ghé đầu gần, mặt dày hỏi cô nhân viên bán hàng cách dùng thứ , suýt nữa coi là kẻ biến thái.

 

Bạch Kiều Kiều hờn dỗi : “Em dùng. Hừ, ngờ nhỉ.”

 

“Em dùng?”

 

“Đương nhiên là em dùng. Nếu em dùng thì thể nhờ tìm giúp cái chứ?”

 

“Cái …”

 

Thẩm Hoành mất cơ hội trêu chọc, tức đến mức suýt chút nữa c.ắ.n nát răng hàm.

 

Bạch Kiều Kiều ngừng, nhưng vẫn quên hỏi : “Lần kiếm bao nhiêu tiền? Anh mau lấy cho em xem.”

 

“Ha,” Thẩm Hoành chống tay hông, “em đoán xem.”

 

Bạch Kiều Kiều nghĩ nghĩ: “Anh mang hơn ba nghìn tệ , em đoán bây giờ mang năm nghìn tệ về? Đâu , lấy cho em đếm xem!”

 

“Vậy thì em đoán sai to , với Vương Phúc Thuận mang mấy cái tivi , thứ khan hiếm em , bọn bán giá gấp đôi, cần phiếu tem, Yến Thành tiền vẫn nhiều, ai nấy đều tranh mua. Anh cũng để một cái cho nhà , đặt ở nhà , em về là thể xem !”

 

Thẩm Hoành đắc ý , miệng Bạch Kiều Kiều cũng toe toét đến mang tai: “Tiền ?”

 

“Nhiều tiền như thể cứ thế mang về , tiền của trai và chị gái em gửi về , cả vốn lẫn lãi, mỗi tám trăm tám, chúng kịp , bảo họ rảnh thì tự rút. Tiền của , đều giữ ở đó hết. Bao nhiêu thì cho em , em tự về mà đếm.”

 

Thẩm Hoành còn cố tình giữ bí mật, Bạch Kiều Kiều chỉ hai chữ “gấp đôi”.

 

Vậy thì trừ tiền của trai, chị gái và tiền Thẩm Hoành vay bên ngoài, còn bốn nghìn tệ!

 

Thật đúng là trong chớp mắt giàu , thịnh hành cái gì mà hộ vạn nguyên, Thẩm Hoành một chuyến kiếm tiền.

 

Nếu chênh lệch thông tin đáng giá như thế nào chứ, trong mười mấy năm tới, đó đều là những kẻ gan lớn thì ăn no, gan nhỏ thì c.h.ế.t đói, với cái gan của Thẩm Hoành thì còn lâu mới c.h.ế.t đói .

 

“Vậy tiền của bạn thì ? Ngày mai chúng .”

 

“Tiền ở thị trấn sẽ nhờ Vương Phúc Thuận giúp gửi , khi lên tàu ngày mai, sẽ trả tiền mượn Đoạn.”

 

Trong hơn bảy trăm tệ mà Thẩm Hoành xoay sở , bốn trăm tệ là do Đoạn Khải Minh đưa.

 

“Vương Phúc Thuận cũng kiếm ít nhỉ.”

 

“Thằng nhóc tự tích lũy hơn một nghìn tệ, khi gấp đôi lên, cả nó đờ đẫn , khi đếm tiền dám tin, tại chỗ tự tát hai cái.”

 

Mèo Dịch Truyện

 

Loading...