Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 287: --- Hỗ trợ
Cập nhật lúc: 2025-10-22 10:10:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thế Ba chuyện nhanh đến mức bốc khói, còn để em gái chọc , ho khan hai tiếng, kích động : "Tất nhiên là liên lạc nữa ! Anh mấy đứa các em đều ngốc, nhưng ngốc đến mấy cũng thể để cô hại gia đình chúng ."
Sau khi Bạch Thế Ba rời nhà, Vương Thu Mai còn đến Thập Lý Thôn tìm vài bận, đều Bạch Thế Tình mắng cho chạy mất. Cô ở Thập Lý Thôn cũng chẳng quen ai, nên giờ Bạch Thế Ba lính vẫn còn xem.
Bạch Thế Ba lúc đầu ma xui quỷ ám, đến đơn vị còn buồn mấy ngày, nhưng nghĩ đến việc gia đình họ hãm hại , thì dù là miếng thịt trong tim cũng cắt đứt.
Huống hồ, giờ đang yêu mới, càng thể tìm khác, quan hệ nam nữ bừa bãi là vấn đề về tác phong sinh hoạt đấy!
"Em ngốc, là bố với chị thôi."
"Em thì cũng mặc định thế ."
Bạch Thế Ba ở đơn vị hơn một năm, khả năng ăn cũng tiến bộ nhiều.
Thấy vẻ tinh thần khá , Bạch Kiều Kiều khi xem bệnh án của Bạch Thế Ba cũng yên tâm. Cô trong phòng bệnh một lát, tính toán trời tối thể về đến nhà, bốn giờ thì rời .
"Anh Ba, ngày mai em đến. Nếu việc gì, cứ bảo y tá bệnh viện gọi điện đến trường em, đây là điện thoại phòng việc của thầy hướng dẫn em, thầy sẽ thông báo cho em."
Mèo Dịch Truyện
Bạch Kiều Kiều để một mảnh giấy nhỏ ghi điện thoại của Kỷ Quế Chương, đặt ngăn kéo cạnh giường bệnh của Bạch Thế Ba.
"Em cần ngày nào cũng đến, con gái một chú ý an ."
"Chỗ giống ở nhà , đông lắm, thể xảy chuyện gì . Thôi, em đây."
Bạch Kiều Kiều dậy, một bệnh bên cạnh nhịn mà lên tiếng: "Này, cô bé, cô đến, phiền cô mang cho ít trái cây ? Loại gì cũng , đều thích ăn, tiền và phiếu sẽ trả cô."
Khẩu phần ăn của bệnh nhân ở bệnh viện thực cũng khá , mỗi sáng đều một cung cấp trái cây, nhưng nhiều.
Người là thích ăn uống, chỉ là bây giờ tiện mua, cả phòng bệnh , ai cũng thương nặng, cũng nhà bên cạnh.
Anh thèm ăn trái cây đến mức phát sốt.
"Được ạ, chú, ngày mai cháu mang cho chú một túi táo nhé?"
"Được hết hết! Cảm ơn cô bé! Cô đây, đưa tiền cho cô."
Có mở lời , đều nhờ Bạch Kiều Kiều mang giúp ít đồ.
"Có thể mang cho một phần mì dầu hắt từ nhà hàng ? Thêm ớt , cái đồ nước trong nhạt thếch , , ăn đến mức mặt mũi cũng nhạt nhẽo ."
Sợ dọa Bạch Kiều Kiều, còn cố ý năng văn minh hơn một chút.
"Thêm ớt thì cháu dám mang cho chú , tuy rằng Tây y kiêng kỵ chuyện , nhưng lời ông bà tổ tiên vẫn nên theo ạ."
Bạch Kiều Kiều cũng thương gì, nhưng chắc chắn dám cho ăn lung tung.
"Ài, thêm ớt cũng , sủi cảo, mang cho một phần sủi cảo !"
"Vậy cũng sủi cảo!"
Vừa mua sủi cảo ăn, cơn thèm của những bệnh nhân đều trỗi dậy.
Không gì ngon hơn sủi cảo, ở bệnh viện dù chăm sóc kỹ lưỡng đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ uống chút mì sợi và cháo gạo, ngày thường thì là màn thầu, màn thầu, màn thầu.
"Vậy ạ, các chú bao nhiêu thì lượng cho cháu, cháu sẽ ghi nhớ để mua chung cho . Nếu kiêng kỵ gì cũng với cháu nhé, nhưng cháu , cháu quyết định nhân sủi cảo là gì , xem nhà hàng loại nào. Cháu mua thì phép từ chối nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-287-ho-tro.html.]
Những đương nhiên cũng kén ăn: "Chỉ cần là gói trong vỏ sủi cảo, nhân gì cũng hết!"
Một xong, những khác đều bật .
Những quân nhân đều là những thương khi bảo vệ đất nước, ở bên ngoài dễ dàng gì, Bạch Kiều Kiều sẵn lòng giúp họ chân chạy vặt.
Ghi lượng cân mà mỗi , Bạch Kiều Kiều tính giá tiền dựa món sủi cảo nhân thịt heo bắp cải mà nhà hàng cạnh Đại học Yến cung cấp nhiều nhất, lúc đó sẽ tính tiền thừa hoặc bù thêm.
Thật đáng thương cho Bạch Thế Ba, giờ vẫn thể ăn cơm, những bàn chuyện ăn sủi cảo, mới thấy đói, nuốt nước bọt ừng ực.
Bạch Kiều Kiều với Bạch Thế Ba một tiếng rời . Cô sắp xếp lịch học của , cố gắng mỗi ngày đều thể dành ba đến bốn tiếng để đến bệnh viện thăm Bạch Thế Ba.
Trưa ngày hôm , khi tan học, cô đến văn phòng Kỷ Quế Chương, xin phép nghỉ, rằng dạo sẽ đến phòng thí nghiệm nữa, báo với Quan Thắng Bình một tiếng, sắp xếp thí nghiệm đó của cô đều hoãn .
Cô mua sủi cảo nhân thịt heo bắp cải và một túi táo, đặt giỏ xe, mang đến bệnh viện.
Đường xá ở Yến Thành rộng rãi, thông thoáng, sửa chữa , Bạch Kiều Kiều quen với việc đạp xe nên cũng thuận tiện.
Lần thứ hai cô đến bệnh viện, còn ai kiểm tra cô nữa. Bạch Kiều Kiều nhẹ nhàng thẳng lên lầu hai, đến phòng bệnh của Bạch Thế Ba.
"Đến đấy ! bảo cô bé đến buổi trưa mà, bụng đang trống rỗng thế đây !"
Chân Bạch Kiều Kiều còn bước phòng bệnh thấy .
"Lão Trương, thấy ông ăn no nê , mà ăn thêm sủi cảo nữa chứ."
" để dành tối ăn, nào?! Cô bé, phiền cô giúp để sủi cảo cạnh cái lò cho ấm, tối ăn!"
Bạch Kiều Kiều mở hộp giữ nhiệt, chia sủi cảo của những hộp cơm của họ. Mọi việc xong xuôi, tiện tay cô rửa một quả táo cho chú bên cạnh Bạch Thế Ba.
"Cảm ơn cô bé nhé, táo bệnh viện cung cấp đều cắt đôi , đến tay là ngả vàng , vẫn là cầm nguyên quả mà gặm thì tươi ngon hơn!"
Chú đó treo một chân, nhưng những chỗ khác thì vẫn hoạt bát nhanh nhẹn, cũng là tinh thần nhất trong cả phòng bệnh.
Tổng cộng bốn nhờ cô mua sủi cảo, ngoài còn một nữa giống Bạch Thế Ba, thể tự ăn uống.
"Anh Ba, hôm nay cảm thấy thế nào? Đã truyền mấy chai ?"
"Truyền từ sáng đến giờ, bốn năm chai , cũng đếm. Em gái , cũng đói cồn cào đây."
Bạch Kiều Kiều cầm ấm giữ nhiệt rót cho Bạch Thế Ba một cốc nước: "Khi nào ăn cơm thì theo bác sĩ dặn."
"Sáng nay uống một bát cháo kê, nấu loãng toẹt như cơm hồi khổ , trong miệng thì cứ lèo nhèo, chẳng nỡ nấu đặc hơn một chút, uống cứ như uống nước lạnh." Bạch Thế Ba ngửi thấy mùi sủi cảo thoang thoảng trong khí, bụng càng kêu ùng ục.
Anh vốn chỉ thương ngoài da, hệ tiêu hóa vấn đề gì, thật sự là quá đau khổ.
"Anh ráng nhịn thêm chút nữa nhé, em sẽ giúp hỏi xem khi nào thể ăn cơm, về sẽ nấu cho một nồi canh chim bồ câu để tẩm bổ."
Bạch Kiều Kiều từng thấy bán chim bồ câu, tối nay tan học cô sẽ xem thử, mua về nuôi , đến lúc đó sẽ thịt cho Bạch Thế Ba ăn.
"Không cần phiền em thế , lúc đó em mua cho nửa cân sủi cảo là ."
Nghe lời Bạch Thế Ba , bệnh cùng phòng của liền : "Chúng cũng mấy ngày trời mới ăn cơm cứng đấy, còn chịu đựng dài dài."
Bạch Kiều Kiều mỉm với Bạch Thế Ba: "Không , bệnh viện còn thể để c.h.ế.t đói ."