Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 295: --- Bị điều tra
Cập nhật lúc: 2025-10-22 13:38:24
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Phúc Thuận ở Yên Thành mấy ngày, đều tự nhà nghỉ thuê phòng, kiên quyết phiền gian riêng tư của Thẩm Hoành và Bạch Kiều Kiều, là tự điều do Thẩm Hoành đặc biệt dặn dò.
Ngày mai về Thập Lý Thôn , Thẩm Hoành gọi tối nay đến nhà họ ăn cơm.
Khi đến, Thẩm Hoành còn về nhà, chào đón là Bạch Đậu Đậu.
"Chị dâu, đây là những thứ gì thế?"
Vương Phúc Thuận thấy những thứ bàn, chữ nhiều nhưng cũng đại khái hiểu nội dung.
Anh nhất thời ngây , Bạch Kiều Kiều mấy thứ là ý gì?
"Ồ, gì. Người chọc tức , mất mặt một phen."
Vương Phúc Thuận xong : "Chị dâu, chị đúng là chiêu thật. Lần ai mà chọc , cũng học chị như ."
Trong lòng thầm bổ sung một câu, thảo nào thể khiến Hoành lời đến thế, cái đầu đúng là ai bằng.
Mèo Dịch Truyện
"Đợi Hoành về, hỏi xem thể tìm giúp ngoài dán mấy cái ."
"Đợi cái gì mà đợi Hoành, chuyện tự . dán tối nay mai luôn, ai cũng bắt ."
Ban đêm dễ việc, Vương Phúc Thuận đây vốn là thường xuyên đêm, loại chuyện đối với quả thực là quen đường quen lối.
Thẩm Hoành dẫn kiếm nhiều tiền như , Vương Phúc Thuận đang lo chỗ nào để báo đáp, đưa tiền chiết khấu Thẩm Hoành cũng lấy, nếu điểm nhỏ mà còn giúp thì còn gọi gì là em.
Bạch Kiều Kiều xong, thấy quả thực là hợp lý, Vương Phúc Thuận là lạ, cũng thường xuyên ở đây mà sẽ ngay lập tức, lật tung cả trời cũng tìm .
"Chỉ là phiền , mấy cái quảng cáo dán càng rộng càng ."
"Không phiền , trong làng còn sợ bộ ."
Vương Phúc Thuận thầm nghĩ, tối nay thức trắng đêm cũng dán hết những tờ giấy nhỏ khắp Yên Thành.
Chọc tức chị dâu chính là chọc tức Hoành, mà chọc tức Hoành thì chẳng khác nào tát mặt Vương Phúc Thuận , thể dung túng !
Thẩm Hoành từ bệnh viện về, thấy Bạch Kiều Kiều đang cùng Vương Phúc Thuận thu dọn những tờ giấy nhỏ , đưa tay lấy một tờ xem, rõ nội dung đó, :
" là đừng chọc ai thì chọc cô, cô thế là cho mất hết cả danh tiếng lẫn thể diện ."
Bây giờ trong nhà điện thoại, ai mà chẳng là chút chức sắc, cả ngày gọi điện đến hỏi cần con , khác nào giở trò lưu manh , nếu là đàn ông thì nổi giận mắng c.h.ử.i hai câu cũng thôi, nếu lỡ mà là nữ chủ nhân thì còn hổ c.h.ế.t .
"Anh vòng vo châm chọc đấy ?"
"Anh yêu em còn kịp chứ." Với cái sự lanh lợi của Bạch Kiều Kiều, Thẩm Hoành chỉ ước bây giờ thể ôm cô mà hôn thêm mấy cái nữa.
"Khụ khụ." Vương Phúc Thuận hiệu, còn ở đây mà, mặt trẻ con mà năng lung tung thế.
"Anh chơi với Bạch Đậu Đậu , chuyện riêng với chị dâu của ."
Vương Phúc Thuận: "..."
"Thôi , đừng trêu chọc nữa. Thức ăn em nấu xong hết , chỉ đợi về là dọn ăn thôi, mau ăn ."
Vương Phúc Thuận tiếp lời: " thế, ăn xong còn giúp chị dâu dán mấy cái ."
"Trong nhà còn keo dán , để nấu một nồi hồ dán?" Thẩm Hoành cân nhắc .
"Có keo dán, đủ dùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-295-bi-dieu-tra.html.]
Chuyện nhỏ thế Bạch Kiều Kiều đương nhiên sắp xếp đấy.
Vương Phúc Thuận ăn một bữa no nê, vuốt ve lông ch.ó Đậu Đậu hai cái, thấy Bạch Đậu Đậu là ch.ó cái, bèn : "Anh Hoành, đợi ch.ó nhà đẻ con, giữ cho một con nhé."
"Đến lúc đó tính ."
Thẩm Hoành thầm nghĩ Đậu Đậu nhà vẫn còn là một cô bé mà, đến chuyện đẻ con .
"Được thôi," Vương Phúc Thuận cũng ý của Thẩm Hoành, cứ coi như đồng ý với , "Vậy đây."
Thẩm Hoành dặn dò lúc chia tay: "Dán phạm vi xa một chút, đừng phí công chị dâu in nhiều thế ." Từng tờ từng tờ một in , cổ tay cô vợ nhỏ của chắc mỏi nhừ .
Vương Phúc Thuận : "Các cứ chờ xem , việc các còn yên tâm ?"
Vương Phúc Thuận loại chuyện , quả thực là một đáng tin cậy, Thẩm Hoành đưa đến cửa, hai liền từ biệt.
Vương Phúc Thuận đang báo ơn, việc đương nhiên là tận tâm tận lực cho .
Anh từ nhà Thẩm Hoành bộ về nhà nghỉ của , dán dọc đường , khi lấy hành lý ở nhà nghỉ, lấy nhà nghỉ trung tâm, một mạch về phía đông, phía bắc, phía tây, vẽ thành một vòng tròn, càng vòng càng lớn, tờ cuối cùng Vương Phúc Thuận dán ở ga xe lửa, qua đông đúc, càng nhiều thấy.
Anh dán xong, liền xếp hàng lên tàu, tàu chạy, bên dù náo loạn đến mấy cũng tìm , mà cái mộc dấu Bạch Kiều Kiều khắc cũng sớm ném bếp lò biến thành tro, lẫn với các loại tro than khác, một chút dấu vết cũng còn.
Cuộc sống của Bạch Kiều Kiều bên vẫn diễn theo đúng quy trình, nhưng nhà Đàm Tử Đống thì náo loạn cả lên.
Những quảng cáo nhỏ Vương Phúc Thuận dán quá táo bạo, trong thời đại quả thực quá gây chú ý, yêu cầu đủ thấp, lợi ích lớn, khiến nhiều hăm hở thử.
Bây giờ vẫn ý thức phòng chống lừa đảo, những thông tin quả thực là bánh từ trời rơi xuống, những tâm đều gọi điện thoại , dù chi phí hỏi thăm cũng chỉ là một hào tiền điện thoại, vạn nhất hợp ý thì kiếm bộn tiền .
Cha của Đàm Tử Đống ăn cơm trưa xong ở nhà, định ngủ một giấc, thì điện thoại reo.
Với công việc của ông, thường khá nhiều cuộc gọi đến nhà, thường là tìm ông, nên ông liền như khi máy.
"Alo? Xin hỏi ai đấy ạ?"
"Sao là đàn ông?" Đầu dây bên truyền đến giọng một đàn ông khó hiểu.
Lời chút kỳ lạ, cha của Đàm Tử Đống cau mày: "Anh chuyện gì ?"
"Nhà các ông đang tìm đàn ông giúp sinh con ? hỏi ngoài việc sức khỏe bệnh tật thì yêu cầu nào khác ? Cái 'trọng kim' rốt cuộc là bao nhiêu tiền?"
Cha của Đàm Tử Đống xong, mặt đỏ bừng vì giận, đại nộ : "Đồ hổ!" Sau đó liền mạnh tay cúp điện thoại.
"Lưu Thông Lệ, cô đây ngay cho !"
Cha của Đàm Tử Đống nổi giận đùng đùng, gọi Lưu Thông Lệ đang dọn dẹp bát đĩa trong bếp .
Lưu Thông Lệ là vợ ông cưới, nhỏ hơn ông tròn mười tuổi, cha của Đàm Tử Đống nội dung điện thoại, khỏi liên tưởng đến việc Lưu Thông Lệ tự an phận.
"Sao thế lão Đàm?" Lưu Thông Lệ mặt mày ngơ ngác từ trong bếp , ông già đang nổi cơn tam bành gì.
"Sao thế ? Cô còn hỏi thế ? Cô hổ , dám ở ngoài ve vãn đàn ông! Điện thoại của còn gọi đến tận nhà !"
Cha của Đàm Tử Đống còn một suy nghĩ đáng sợ hơn, Lưu Thông Lệ e là thấy ông việc , chỉ cắm sừng ông, mà còn sinh con hoang để chia gia sản của ông nữa!
"Lão Đàm, ông gì thế, oan uổng cho quá!"
Lưu Thông Lệ tuy chê cha của Đàm Tử Đống già yếu, giường ăn gì, nhưng là chỉ an an phận phận sống qua ngày, cô cái gan ve vãn đàn ông.
Đàm Tử Đống vốn ưa kế , ở bên cạnh khẩy: "Bố, con bà là an phận mà, bố đây còn vì chuyện mà mắng con suốt."