Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 309: --- Đồng Thuận
Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:40:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Kiều Kiều ngẩng mặt Thẩm Hoành: "Anh đáng đời."
"Em thể thế nữa, nhà nào mà vợ cho chồng lên giường chứ, tối qua em ngủ một sợ đến mức nào ?"
Thẩm Hoành tạo tiền lệ , lỡ Bạch Kiều Kiều cứ động một tí là đuổi ngoài, thì cuộc sống còn cách nào mà chịu nữa?
Bạch Kiều Kiều tức đến bật : "Anh sợ gì chứ, em thật sự đời còn thứ mà sợ đấy."
Mèo Dịch Truyện
"Anh sợ em đuổi ngoài."
Thẩm Hoành giờ đây mặt Bạch Kiều Kiều, đúng là đủ cách, còn cần gì thể diện nữa.
"Anh mà còn như tối qua nữa, thì em sẽ thèm chuyện với nữa ."
"Được , rửa mặt , dọn bữa lên." Thẩm Hoành xoa xoa Bạch Kiều Kiều.
Trong lòng sai, nhưng kiên quyết sửa.
Khi Bạch Kiều Kiều học, cô phát hiện Trần Mỹ Trân đến, Từ Duyệt và Thư Mạn Linh cũng tò mò. Từ Duyệt đoán: "Cô chắc chắn là học nữa , đúng là hả hê! Bọn đều là dân thường, tự lực cánh sinh mà thi đậu đây, còn cô một cha , chỉ cần quá tệ thì tùy tiện Yên Đại. dù nữa, kẻ cửa vẫn mãi là kẻ cửa mà thôi, hừ."
Từ Duyệt hy vọng phỏng đoán của là thật, nghĩ đến việc sẽ còn thấy Trần Mỹ Trân nữa, cô liền cảm thấy thoải mái trong lòng.
Các cô đợi suốt một tuần, vẫn thấy Trần Mỹ Trân đến lớp, khi Bạch Kiều Kiều đến phòng thí nghiệm, Trần Binh Thụy, vốn luôn thích gây sự với cô, cũng yên lặng nhiều, hoặc là cố ý tránh mặt cô.
Không Trần Binh Thụy là sợ thủ đoạn của , là sợ cô đến "ném đá xuống giếng" (nhân lúc khác gặp khó khăn mà giáng thêm một đòn), dù thì Bạch Kiều Kiều cũng vui vẻ vì yên tĩnh.
Ở trình độ năm học của cô, những thí nghiệm thể còn sơ cấp, về cơ bản là công cho sư Quan Thắng Bình, sư bảo cô gì thì cô nấy, hết là học hỏi mới thông suốt, dần dần đợi đến khi cô thể tự thiết kế thí nghiệm, thành quả của riêng .
Quan Thắng Bình cũng khá chăm sóc Bạch Kiều Kiều, phân cho cô những việc quá mệt nhọc, Trần Mỹ Trân và Trần Binh Thụy thỉnh thoảng gây khó chịu, Bạch Kiều Kiều cảm thấy cuộc sống của thoải mái hơn nhiều.
Bạch Kiều Kiều phòng thí nghiệm, liền thấy Phùng Chí đang cầm một chai t.h.u.ố.c thử ête.
"Này, cẩn thận chút, mở nắp cái thứ thế? Đây là thứ sư Quan xin để dùng ?"
Bạch Kiều Kiều thấy Phùng Chí tiện tay mở nắp chai ête, cô cất lời ngăn cản thì muộn .
Phùng Chí để tâm, đậy nắp chai : " chỉ xem thôi mà, cô la lối gì chứ."
Phùng Chí năm nay học năm thứ ba, mới phòng thí nghiệm để chuẩn đề tài nghiệp, xét theo năm học thì hơn Bạch Kiều Kiều một khóa, nhưng Bạch Kiều Kiều phòng thí nghiệm , nên tâm lý của đối với Bạch Kiều Kiều bình thường cho lắm.
Bạch Kiều Kiều với một câu, liền cảm thấy Bạch Kiều Kiều đang chỉ trỏ .
"Anh mở nắp là dùng ngay, hôm nay sư Quan và cô Kỷ đều ngoài , đợi đến mai về, chai ête coi như bỏ !"
Những vật phẩm cần xin phép , trải qua mấy khâu thủ tục, đầu xin thì còn dễ, đến thứ hai mà xin nữa thì kèm theo bản kiểm điểm.
"Liên quan gì đến cô! Cái phòng thí nghiệm cô còn là ? Mới học mấy buổi thực hành mà ở đây chỉ trỏ , là ngoan ngoãn về lớp mà học , lẽ nào còn hiểu bằng cô ?"
Phùng Chí bĩu môi khinh thường, thái độ khiến những khác trong phòng thí nghiệm chịu nổi: "Phùng Chí, vốn dĩ là sai, Kiều Kiều vài câu thì chứ. Sư Quan tính tình , cũng thể bắt nạt như thế."
Một sư khác lên tiếng, Phùng Chí liền xìu xuống ngay, dám phản bác: "Cho dù sai, đợi sư về sẽ tự với , Bạch Kiều Kiều cô tư cách gì mà ?"
"Anh xin Bạch Kiều Kiều." Vị sư đó .
Phùng Chí ném đồ trong tay xuống, khỏi phòng thí nghiệm.
Thái độ của , cũng khiến vị sư tức đến chịu nổi.
Một sư tỷ bên cạnh với Bạch Kiều Kiều: "Em đừng để ý đến , chắc là trong lòng cam tâm."
Bạch Kiều Kiều lắc đầu: "Nếu vì liên quan đến sư Quan, em còn lười thèm để ý đến nữa."
"Nói cũng , ôi, t.h.u.ố.c thử ô nhiễm , sư Quan chẳng sẽ phê bình ? Chai ête giải thích đây?"
Ête thì là thứ gì quý giá, chỉ là nếu kẻ ý đồ lấy , gây tai họa lớn thì thật là thất đức.
"Đợi sư Quan về hãy ."
Kể từ khi Bạch Kiều Kiều đến phòng thí nghiệm, Quan Thắng Bình cũng khá chăm sóc cô, nên Bạch Kiều Kiều đương nhiên sẽ để tâm đến Quan Thắng Bình hơn một chút.
Quan Thắng Bình trở về, khi chuyện , , vốn ngày thường ôn hòa, hiếm hoi lắm mới nổi trận lôi đình: "Phùng Chí! Anh bây giờ lịch thí nghiệm của dày đặc đến mức nào , chút ête tốn bao nhiêu công sức mới xin đấy! Làm chậm tiến độ thí nghiệm của , gánh nổi trách nhiệm ?"
Phùng Chí mặt Bạch Kiều Kiều thì khinh khỉnh, nhưng đối với Quan Thắng Bình răm rắp lời, vội vàng xin : "Xin sư , xin , em ngờ chỉ mở xem một chút cũng , em cứ nghĩ em chỉ mở nắp, động thì sẽ ảnh hưởng đến ête trong chai."
Phùng Chí liên tục xin , Quan Thắng Bình là một nổi nóng, nín thở đến đỏ cả mặt, nhưng cũng lời nặng nề nào với Phùng Chí.
Anh : "Chất thải thí nghiệm luôn cách xử lý chứ? Xử lý xong thì cho một bản kiểm điểm!"
"Em sư ."
Phùng Chí ỷ thế Quan Thắng Bình là lành tính, sẽ lớn chuyện, nên khi Quan Thắng Bình bỏ qua dễ dàng như , trong lòng liền khinh thường cả Quan Thắng Bình.
Quan Thắng Bình tự cũng về bản kiểm điểm, còn báo cáo xin cấp.
Phùng Chí dám lớn tiếng mặt Quan Thắng Bình, nhưng khi ngang qua Bạch Kiều Kiều, hạ giọng nghiến răng : “Đồ mách lẻo!”
Bạch Kiều Kiều thấy đúng là vô lý hết sức, chuyện nếu trong phòng thí nghiệm của họ cho Quan Thắng Bình, lẽ nào trơ mắt Quan Thắng Bình dùng sai t.h.u.ố.c thử mà cho liệu sai lệch ?
Bạch Kiều Kiều cãi : “Đồ rước họa!”
“Phụt…” Chị khóa bên cạnh nhịn bật , Phùng Chí tức nghẹn nửa vời, bực tức bỏ .
Thẩm Hoành lúc tiết học thì đến trại giam.
“Anh là ai?” Ngô Thiết Thẩm Hoành, ngay đến ý , trong đầu cuồng, rốt cuộc là đắc tội với từ khi nào.
“ là ai cần quản.”
“Vậy đến tìm gì? cho đây là đồn công an đấy!” Thẩm Hoành bên ngoài, Ngô Thiết đột nhiên cảm thấy giam giữ ở đây khá an .
Thẩm Hoành để ý đến câu hỏi của Ngô Thiết, tự : “ dò hỏi , nhà chỉ còn già, bây giờ đang công việc dọn vệ sinh trong nhà máy của đúng ?”
“Anh rốt cuộc gì! Cứ nhằm đây!”
Ngô Thiết nghĩ thầm hỏng , gì đây.
“Anh đừng kích động, .”
Ngô Thiết: “…”
“Anh bây giờ tại ở đây? Anh tự suy nghĩ , đừng mà hận nhầm .”
Thẩm Hoành nhắc, Ngô Thiết liền đảo mắt hai vòng: “Anh ý gì?”
“Đinh Thế Phương.” Thẩm Hoành gợi ý cho Ngô Thiết một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-309-dong-thuan.html.]
“Anh cái xui xẻo đó,” Ngô Thiết bây giờ nhắc đến Đinh Thế Phương, vẻ mặt đầy khinh thường, “Anh quan hệ gì với Bạch Kiều Kiều?”
“Cái cần quản. Về Đinh Thế Phương, còn những gì, cho .”
Ngô Thiết đ.ấ.m một quyền xuống bàn: “Dù thì cũng đây , giúp việc mà bắt thì coi như xui xẻo! Giúp thì lợi gì?”
Thẩm Hoành liếc công an bên cạnh, thấy ngăn cản, liền tiếp tục , “Chuyện , tuy là , nhưng oan đầu nợ chủ, chỉ cần thành thật tù xong, coi như chuộc tội , tự nhiên sẽ tìm đến gia đình . Nói thì , thể nuốt trôi cục tức mà để Đinh Thế Phương lợi, chúng thì thể nuốt trôi.”
Ngô Thiết cụp mắt xoay xoay, y đoán ở trong đó một thời gian ngắn, y tự thuyết phục rằng đó là do xui xẻo, nhưng trong thâm tâm .
Y hận Bạch Kiều Kiều, nhưng cũng cản trở y hận Đinh Thế Phương: “Những chuyện khác , chỉ cô từng tìm việc. đó đều là những chuyện bằng chứng, nếu bản lĩnh báo thù cô , cũng đến nỗi tự tù ở đây.”
“Anh hãy nghĩ kỹ , nếu giúp , thể bảo lãnh cho .”
“Anh thật ?” Mắt Ngô Thiết sáng lên, y ngờ Thẩm Hoành những lời như .
Thẩm Hoành bây giờ thiếu tiền, cái thiếu là giúp việc.
Anh hứa với Bạch Kiều Kiều sẽ mạo hiểm , đương nhiên sẽ tự tay.
Muốn trả thù Đinh Thế Phương, cần một con dao, bỏ chút tiền để đưa Ngô Thiết , đợi y phạm chuyện tống y , lấy oán báo oán, Đinh Thế Phương nhất định chịu cái thiệt thòi nên lời .
“Đương nhiên là thật. Ngay từ đầu với , đừng hận nhầm .”
Có lời bảo đảm của Thẩm Hoành, thái độ của Ngô Thiết lập tức đổi:
“Đại ca quá đúng, đại ca là hiểu lý lẽ. Điều kiện của đại ca cũng , việc , nếu dựa cái để kiếm chút tiền, cuộc sống gia đình chúng thể nào qua nổi. Tất cả là do cái Đinh Thế Phương đó, nếu thì cũng sẽ cái chuyện thất đức , hơn nữa nếu , cô đang vu khống khác, tuyệt đối sẽ !”
Ngô Thiết một tràng như , Thẩm Hoành chỉ tùy tiện .
“Vậy ý là thể giúp ?”
“Đương nhiên , đại ca, chỉ cần đại ca thể bảo lãnh cho , nguyện vì đại ca mà xông pha lửa đạn! Không chỉ là một Đinh Thế Phương thôi ?”
Thẩm Hoành giơ tay, hiệu y đừng nữa, bên cạnh còn của đồn công an đang .
Công an đồn nhíu mày: “Bây giờ chuyện trả thù, hai đồng chí chuyện chú ý một chút!”
“Biết đồng chí, chúng chỉ là cho hả thôi!” Ngô Thiết còn một cái chào thể thống gì với đồng chí công an.
Đồng chí công an cũng nhắm một mắt mở một mắt, Ngô Thiết , liền mắt sang chỗ khác, gì nữa.
“Đại ca, thật sự thể bảo ngoài ?”
“Chuyện của khó, nhưng nhớ kỹ, thể bảo ngoài, thì cũng thể tống trong.”
Thẩm Hoành với khí chất của , lời sức thuyết phục.
Ngô Thiết là sắc mặt, trong lúc chuyện y , mặt còn lai lịch lớn hơn cả Đinh Thế Phương.
Phải thế nào, y cần suy nghĩ sâu xa: “Đại ca cứ yên tâm, em là trọng nghĩa khí, gì khác.”
Công an bên cạnh xong còn cảm thấy buồn , Ngô Thiết tuyệt nhiên giống trọng nghĩa khí chút nào.
Thẩm Hoành dậy, thèm để ý đến y nữa.
Ngô Thiết ở phía gọi: “Đại ca, đại ca nhớ vớt ngoài đó nha!”
Chuyện của y coi như là án dân sự, nếu Bạch Kiều Kiều, hại, là nữa , bỏ hai đồng tiền là thể bảo lãnh y ngoài.
Thẩm Hoành rời đồn công an, đạp xe đến bệnh viện.
Gần hai tháng tĩnh dưỡng, Bạch Thế Ba thể tự xuống giường.
Thấy Thẩm Hoành đến, Bạch Thế Ba còn khách sáo như lúc đầu nữa: “Em rể đến .”
Thẩm Hoành nể mặt Bạch Kiều Kiều, đối với Bạch Thế Ba cũng lễ phép, hôm nay hiểu , những trả lời , mà còn với vẻ mặt khó coi xuống ghế bên cạnh.
“Em rể, ? Em với Kiều Kiều mâu thuẫn ?”
“Anh với Kiều Kiều vẫn chán!” Thẩm Hoành vui , “Hôm nay đến chỉ hỏi , mấy đứa em gái?”
“Ý gì ?” Đầu óp Bạch Thế Ba vốn loại nhanh nhạy, “ chẳng chỉ Kiều Kiều một đứa em gái ?”
“Vậy còn Đinh Thế Phương?”
Đổi tên đổi họ, phản ứng đầu tiên của Bạch Thế Ba nhận Thẩm Hoành đang ai.
“Thế Phương…”
Bạch Thế Ba chút ngượng nghịu, Thẩm Hoành cũng đợi nghĩ nhiều, liền kể chuyện Đinh Thế Phương tìm vu khống danh tiếng Bạch Kiều Kiều như thế nào:
“Kiều Kiều vốn cho cho , nhưng thấy lý do gì để ngoài cuộc, hơn nữa chuyện sớm muộn gì cũng .”
Bạch Thế Ba càng càng tức giận: “Cô thể chuyện như ? Thế Phương cô rõ ràng…”
Bạch Thế Ba vốn định , Đinh Thế Phương lòng độc ác như , nhưng thấy vẻ mặt của Thẩm Hoành nuốt lời xuống.
“ bảo hãy suy nghĩ kỹ , Đinh Thế Phương rốt cuộc là như thế nào.”
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Hoành, Bạch Thế Ba nhớ Đinh Thế Phương cũng thấy lạnh lòng.
Nói tìm cha ruột bỏ , đó còn tin tức gì nữa, chỉ Bạch Kiều Kiều đuổi về.
Bạch Thế Ba đột nhiên nghĩ đến, lanh lợi thông minh như Bạch Kiều Kiều mà còn Đinh Thế Phương đuổi về nhà, chỉ thể rằng Đinh Thế Phương nhiều tâm cơ hơn Bạch Kiều Kiều, đứa em gái nhút nhát mà vẫn ấn tượng.
Thấy Bạch Thế Ba im lặng, Thẩm Hoành cảm thấy vẫn còn lương tâm.
Liền : “Kiều Kiều và Đinh Thế Phương đây xảy chuyện gì ở nhà họ Đinh, bao giờ hỏi, nhưng quan sát, Kiều Kiều e dè Đinh Thế Phương.”
Thẩm Hoành chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, Bạch Kiều Kiều rốt cuộc trải qua những gì, mới thể nảy sinh cảm xúc như đối với Đinh Thế Phương.
“Ý hiểu , nếu Thế Phương sai, sẽ bênh cô . Câu hỏi của , vẫn giữ nguyên câu trả lời đó, chỉ một đứa em gái là Kiều Kiều.”
Bạch Thế Ba như đột nhiên thông suốt, Đinh Thế Phương bây giờ vì tiền đồ phú quý của , bắt đầu hại khác , còn họ, những nghèo khó , Đinh Thế Phương trong lòng chừng còn ghét bỏ họ mất mặt, chỉ mong họ tránh xa càng .
Khi đạt sự đồng thuận về nguyên tắc, cuộc chuyện mới thể tiếp tục.
Thẩm Hoành : “Anh là trai của Kiều Kiều, cũng coi là ngoài. sẽ thẳng với . Anh là như thế nào, cô gây chuyện với Kiều Kiều, tuyệt đối thể bỏ qua cho cô .”
Bạch Thế Ba im lặng một lúc, : “Anh gì?”
“ cần gì cả,” Thẩm Hoành Bạch Thế Ba, “ chỉ hy vọng trong chuyện , lập trường của các sẽ khiến Kiều Kiều buồn lòng. Anh hiểu ?”