Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 326: --- Tìm đến cửa

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:28:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên đường, Dương Phong Lâm nhiệt tình đến mức chút thất bại: "Anh ba, để ý đến em . Em từ nhỏ lắm lời, đừng ghét em phiền phức, con em tính cách đấy, tin hỏi chị mà xem."

 

"Không , chỉ căng thẳng thôi."

 

Bạch Thế Ba từ nhỏ ngưỡng mộ những giỏi ăn , vốn dĩ vụng về, ngay cả hồi bé bọn trẻ khác bắt nạt, cũng là Bạch Thế Tình mặt mắng .

 

"Anh đừng căng thẳng, cha em chị đang lính ở quân khu ông vui lắm, cứ luôn miệng nối dõi. Trước khi tìm các chị, đời của nhà chỉ một em, em em vô tích sự, cha em cũng nỡ bỏ em, nên kỳ vọng của họ đối với em chỉ là sống bình an đến già là thắng lợi . trong nhà đột nhiên đứa con xuất sắc như , ông vui lắm, giống như là thắp lên ý chí chiến đấu ."

 

Bạch Kiều Kiều khá phục Dương Phong Lâm, đứa bé thể sống một cách thản nhiên đến .

 

Anh đúng, một công tử nhà giàu năng lực gì, lẽ gì cả mới là đóng góp lớn nhất cho gia đình.

 

Dương Phong Lâm lái xe về nhà thì nhanh hơn nhiều, đường quen lối thuộc, phóng thẳng một mạch về. Bạch Thế Ba đầu tiên xe của Dương Phong Lâm, cứ ngỡ là đang đường thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp nào đó.

 

Dương Phong Lâm dừng xe một dãy biệt thự hai tầng nhỏ, đừng Bạch Thế Ba, ngay cả tim Bạch Kiều Kiều cũng đập thình thịch.

 

Sao thể căng thẳng chứ?

 

Chuyện nhận họ hàng, kiếp căn bản từng xảy .

 

"Đi thôi, sáng nay cha và ông nội chuyện , ông sáng sớm đá ngoài, bảo mau đưa các chị về nhà."

 

Dương Phong Lâm dứt lời, từ trong căn biệt thự nhỏ bên cạnh xuất hiện ba .

 

Dương Trường Bình đỡ Dương lão gia tử, một bên gọi: "Cha, chậm thôi ạ."

 

Mèo Dịch Truyện

Đỗ Anh lùi nửa bước, nhưng thấy tiếng xe bên ngoài là cũng vội vàng theo đón.

 

Thấy , Bạch Kiều Kiều vội vàng nhảy xuống xe, đó mở cửa xe, đỡ Bạch Thế Ba xuống.

 

"An Tử!"

 

Giọng già nua tràn đầy sự xúc động kìm , Bạch Kiều Kiều hiểu , khi Dương lão gia tử gọi tên như , cô bỗng dưng đau buồn, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

 

"Cha ơi, đây là Kiều Kiều, là con gái của An Tử! Cha xem, giống bao nhiêu !"

 

Dương Trường Bình một bên đỡ Dương lão gia tử, thể của Dương lão gia tử vẫn còn khá tráng kiện, nhưng cũng còn như hồi trẻ nữa. Dương Trường Bình sợ ông cụ quá kích động, nên cứ đỡ mãi dám buông tay.

 

"Ông ngoại, cháu là Kiều Kiều."

 

Bạch Kiều Kiều bước tới gọi.

 

Dương lão gia tử run rẩy đưa tay , Bạch Kiều Kiều liền nắm lấy. Dương lão gia tử Dương Trường Bình kể về tin Dương An qua đời, ông tiêu hóa cảm xúc cả ngày, nhưng khi thấy Bạch Kiều Kiều thì đột nhiên vỡ òa.

 

Bạch Kiều Kiều Dương lão gia tử, bỗng dưng thấy chút xót xa.

 

Bởi vì tuổi tác, chiều cao và cân nặng của ông giảm đáng kể, mí mắt sụp xuống là đôi mắt đỏ hoe. Dương lão gia tử bệnh run tay, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Bạch Kiều Kiều ngừng run rẩy.

 

Dương Trường Bình Bạch Kiều Kiều gọi ông ngoại, trong lòng nhẹ nhõm như trút gánh nặng.

 

Ông sang Bạch Thế Ba : "Cháu là Thế Ba ? Bây giờ đang ở đơn vị nào?"

 

Bạch Thế Ba phiên hiệu của đơn vị mới mà sắp đến, Dương Trường Bình gật đầu: "Toàn là tinh cả, hổ danh là hậu duệ nhà họ Dương chúng ! Có khí phách!"

 

Dương Phong Lâm: "..."

 

Cha đang bóng gió mắng nhỉ.

 

"Ôi chao, ngoài chuyện mãi thế, chúng trong từ từ mà . Kiều Kiều , mau đỡ ông ngoại cháu , hôm nay dì mua nhiều bánh kẹo lắm, con gái nhỏ chắc chắn sẽ thích, Thế Ba thích , mau nếm thử ."

 

Đỗ Anh giục nhà, Bạch Kiều Kiều : "Ông ngoại, chúng trong chuyện nhé!"

 

"Được, ." Dương lão gia tử tuy già nhưng tai thính mắt tinh, đầu óc cũng minh mẫn.

 

Ngoài sự xúc động, ông vẫn còn khả năng suy nghĩ.

 

Mấy nhà, bộ sô pha chật kín . Dòng dõi nhà họ Dương vốn dĩ thưa thớt, cảnh tượng là của hơn hai mươi năm về .

 

Lão gia tử xúc động, một tay nắm lấy Bạch Kiều Kiều, một tay nắm lấy Bạch Thế Ba: "Mấy năm nay các cháu sống ? Sao đến tìm ông ngoại?"

 

"Ông ngoại, chúng cháu sống , ông đừng lo lắng." Bạch Kiều Kiều trả lời câu hỏi đó của Dương lão gia tử, vì cô cũng nên thế nào cho , "Ông ngoại, bây giờ sức khỏe của ông thế nào ạ?"

 

"Ông khỏe lắm! Cháu ngoan, cháu gọi ông thêm một tiếng ."

 

"Ông ngoại!" Bạch Kiều Kiều hề keo kiệt, mỉm gọi một tiếng.

 

"Ừm——" Dương lão gia tử trong lòng vui sướng, vỗ vỗ Bạch Thế Ba: "Cháu cũng gọi ."

 

Bạch Thế Ba ngoan ngoãn lời: "Ông ngoại."

 

Dương lão gia tử lúc mới buông hai , từ trong chiếc áo khoác lấy hai phong bao lì xì, trông hề mỏng chút nào.

 

"Ông ngoại, thế ạ." Bạch Thế Ba lập tức từ chối.

 

"Ông là ông ngoại của các cháu, cho các cháu một phong bao lì xì thì ."

 

Dương lão gia tử tuy chịu ít khổ cực, nhưng thể vô cùng rắn rỏi. Ông hai đứa trẻ mơn mởn, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

 

Sáng nay ông Dương Trường Bình họ từ nông thôn đến, còn lo lắng cho họ.

 

Dương lão gia tử tuy tuổi cao, nhưng cũng rõ cảnh tượng nông thôn rốt cuộc là như thế nào.

 

Ông thấy Bạch Kiều Kiều và Bạch Thế Ba như , liền tự an ủi trong lòng, Dương An năm xưa chắc cũng sống đến nỗi nào.

 

Dương Phong Lâm đưa tay về phía Dương lão gia tử, cũng gọi một tiếng: "Ông ngoại!"

 

Dương Trường Bình: "..."

 

Đá một cái, Dương Phong Lâm lập tức ngoan ngoãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-326-tim-den-cua.html.]

 

Bầu khí vốn buồn bã Dương Phong Lâm phá hỏng.

 

Ông ngoại Dương vốn ít lời, may mà Đỗ Anh là một con dâu và thím hiền lành, luôn miệng thúc giục Bạch Kiều Kiều và Bạch Thế Ba ăn trái cây, nên khí cũng ngượng.

 

Dương Trường Bình Bạch Thế Ba thẳng thớm ở một bên, an ủi : “Thế Ba , cháu nghĩ , để sắp xếp cho cháu một chút, điều cháu về Bộ An ninh Quốc gia , bên đãi ngộ tệ, cũng ngày nào cũng nhiệm vụ nguy hiểm.”

 

Bạch Thế Ba đáp: “Không cần , cháu tự phấn đấu thăng tiến, xin tin tưởng cháu, cháu sẽ cha cháu mất mặt.”

 

Ông ngoại Dương : “Con xem kìa, tính cách y hệt nó ngày xưa.”

 

Dương Trường Bình quen với Dương Phong Lâm, nên bồi dưỡng Bạch Thế Ba như bồi dưỡng Dương Phong Lâm, nhưng lời của Bạch Thế Ba càng khiến Dương Trường Bình cảm thấy Dương Phong Lâm thật vô dụng.

 

Ông ngoại Dương còn : “Con đúng là dạy dỗ một đứa con trai tử tế.”

 

Dương Trường Bình trừng mắt Dương Phong Lâm.

 

Dương Phong Lâm: “...” Con mới ngày đầu thế ?

 

tiếng “” của Bạch Thế Ba vẫn khiến Dương Trường Bình cảm thấy ấm lòng: “Cậu ý gì khác, chỉ sợ công việc cháu đang quá nguy hiểm. Cháu xem vết thương đầy của cháu kìa, cháu điều đến đơn vị đó, tinh thì đúng là tinh , nhưng năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, nhiệm vụ chỉ càng thêm gian khổ.”

 

“Cậu, cháu sợ! Cháu ở nhà còn đang chờ cháu, nên cháu sẽ cẩn thận.”

 

Dương Trường Bình thấy chút bóng dáng của năm xưa trong Bạch Thế Ba, hiếm hoi mỉm .

 

Đỗ Anh lời Bạch Thế Ba, chút hiểu lầm: “Thế Ba , cháu lập gia đình ?”

 

Năm nay Dương Phong Lâm hai mươi hai tuổi, điều Đỗ Anh lo lắng nhất là chuyện hôn nhân của Dương Phong Lâm. Thằng bé ngày nào cũng lêu lổng với Tề Vân Tân, chẳng đến gần các cô gái nhỏ. Con trai bà vốn sinh muộn, cứ thế thì bao giờ mới cháu bế đây.

 

tưởng Bạch Thế Ba gia đình, nên khá ngưỡng mộ.

 

“Chưa ạ.” Bạch Thế Ba ngượng.

 

Đỗ Anh xong, ôi chao, hai gã độc .

 

Dương Phong Lâm ở một bên đang lo lắng chuyện gì: “Mẹ, ba kết hôn, nhưng chị con kết hôn , với một sinh viên đại học cùng trường với chị !”

 

“Sao con ?” Dương Trường Bình hỏi.

 

“Chị con cho con chứ .”

 

“Chuyện lớn như , con cho chúng ?”

 

Dương Phong Lâm hiểu: “Cũng bây giờ chị kết hôn mà mời , kết hôn mấy năm , gì mà to tát chứ.”

 

Bạch Kiều Kiều cũng nghĩ , dù ở tuổi cô kết hôn là chuyện bình thường, là chuyện động trời gì.

 

Ông ngoại Dương ở một bên cũng thấy Dương Trường Bình quá: “Con quát thằng Phong Lâm gì. Kiều Kiều, hôm nay đưa con rể về cùng?”

 

“Anh công tác cùng thầy giáo , một tháng nữa mới về ạ.” Bạch Kiều Kiều .

 

“Công tác ư? Cậu sinh viên , công tác?” Đỗ Anh xong, chắc chắn đây là thầy giáo trọng dụng, cả nhà họ ai học hành đến nơi đến chốn nên sùng bái sách, “Đi cùng thầy giáo ?”

 

“Vâng, cuối năm ngoái sẽ lập đặc khu kinh tế ở đó ? Anh học kỳ theo thầy giáo về phía Nam hai chuyến .” Bạch Kiều Kiều trả lời.

 

“Ôi chao, là chuyện lớn như ư.”

 

Cuộc cải cách cuối năm ngoái, quả thực là một sự kiện lớn, thể đổi cả trời đất.

 

Mọi xong, càng cảm thấy Thẩm Hoành là tài, lập tức thiện cảm và hài lòng với cháu rể .

 

Chỉ một Dương Phong Lâm cảm thấy tiếc cho Tề Vân Tân, ưu tú như , em của thật sự hết hy vọng .

 

Với điều kiện , dù hai cãi đòi ly hôn, cha cũng giúp khuyên hòa.

 

“Anh chỉ giúp thầy giáo một tay thôi ạ.”

 

“Thầy giáo là ai?”

 

“Thầy Giản Thiệu.”

 

Mọi , họ quan tâm chuyện nên cũng .

 

cũng , cách biệt bao nhiêu năm như , họ còn nhiều chuyện để .

 

Buổi trưa, Đỗ Anh bảo Dương Phong Lâm quán cơm mua vài món về ăn, tay bà nấu nêm vẫn tiện, mà Dương Trường Bình thì thể bếp, chi chút tiền mua cho tiện.

 

Sau khi Dương Phong Lâm , Bạch Kiều Kiều thấy ông ngoại Dương đang kể chuyện quân đội cho Bạch Thế Ba , liền với Dương Trường Bình: “Cậu, cháu chuyện với .”

 

“Chuyện gì?” Dương Trường Bình nghiêm túc hẳn lên, đây là đầu tiên cháu gái ông chuyện riêng với ông, ông lắng kỹ.

 

“Chuyện về việc cháu vì bỏ cùng cha cháu.” Bạch Kiều Kiều dứt lời, ông ngoại Dương cũng về phía cô.

 

“Năm xưa cháu tưởng rằng các đều hy sinh, nên mới rời khỏi nơi đau buồn . Sau cũng vì tính bà bướng bỉnh, cảm thấy chuyện thật mất mặt, nên liên lạc với các .”

 

Dương Trường Bình nhíu mày: “Sao cô nghĩ chúng hy sinh?”

 

Bạch Kiều Kiều từ trong túi lấy một phong thư mới, từ bên trong kẹp thêm một phong thư cũ nát: “Năm xưa, cháu nhận tin tức các đều hy sinh, cùng với di thư do ông ngoại tự tay .”

 

Bạch Kiều Kiều đặt phong di thư mà Bạch Chí Mãn gửi đến mặt Dương Trường Bình, nhưng ông ngoại Dương giật lấy.

 

Ông bóc lẩm bẩm: “Ta di thư về nhà khi nào chứ? Ta còn c.h.ế.t, còn An Tử sống thêm hai năm nữa kìa!”

 

Cha ở chiến trường xa xôi gửi di thư về nhà là chuyện gì, ông ngoại Dương đ.á.n.h trận cả đời thể ?

 

Hơn nữa, khi ông mang theo ba con trai chiến trường, Dương An mang tâm trạng gì ông đều rõ mười mươi, thể còn c.h.ế.t gửi di thư về nhà chứ?

 

Ông ngoại Dương mở di thư , bên trong đúng là nét chữ của ông.

 

 

Loading...