Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 334: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:28:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trương Mạch trắng núi trông núi nọ, cô đúng là chút động lòng với Dương Phong Lâm và Tề Vân Tân, nhưng trong lớp, thậm chí cả khối, cô vẫn một vài theo đuổi.

 

Những theo đuổi , gì khác, hôm nay tặng một quả trứng, ngày mai mang một cái bánh bao, Trương Mạch thể nhận ít lợi ích từ đó.

 

Đối với những , cô cũng cũng , tóm là "tiếp tục khảo nghiệm".

 

Lúc Bạch Kiều Kiều mới , tại mỗi Trương Mạch đến tìm cô chuyện đều thì thầm nhỏ nhẹ, cô còn tưởng là Trương Mạch sợ ảnh hưởng đến những khác trong lớp nên còn hợp tác.

 

Hôm nay là do cô đạp xe phóng như bay đến quá mệt, thở hổn hển , thể hạ giọng , chỉ lớn hơn một chút, khiến mấy bạn nam hai cái, kết quả Trương Mạch chỉ trích một trận.

 

Bạch Kiều Kiều cảm thấy thật sự quá oan ức, cũng lên tiếng : “Trương Mạch, lời Từ Duyệt chẳng là nguyên văn những gì với tớ trong lớp sáng nay ? Tớ tớ x.úc p.hạ.m ở câu nào, nhưng tớ nghĩ tớ và Từ Duyệt hiểu lời sai. Cậu thế khiến tớ trông như mặt các bạn, xin hãy rõ cho tớ .”

 

Trương Mạch úp mặt xuống bàn, “oà” một tiếng .

 

Bạch Kiều Kiều: ......

 

Vậy mà thành của cô.

 

Sau khi tan học, Trương Mạch nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy vọt ngoài, còn cố ý va Bạch Kiều Kiều một cái, Thư Mạn Linh vội vàng đỡ cô.

 

Thư Mạn Linh nhịn mà châm chọc: “Người thật thú vị, ?”

 

Ba họ tuy đều thích tính cách thường ngày của Trương Mạch, nhưng Trương Mạch cũng chuyện gì , hơn nữa đều là bạn học trong cùng một lớp, với tư cách là phụ nữ, ban đầu ba họ thật còn khá khâm phục cách dũng cảm của Trương Mạch.

 

Thích thì cứ theo đuổi , gì to tát , phụ nữ đều nên như .

 

“Kiều Kiều, tớ bảo mà, cần khách sáo với cô . Cậu cổ vũ cho cô , mà cô còn ghét cản trở “đào hoa” của cô trong trường nữa chứ.”

 

“Đào hoa gì cơ?”

 

Bạch Kiều Kiều ở ký túc xá, bình thường ở lớp cũng là “hai tai chuyện ngoài cửa sổ”, Thư Mạn Linh : “Theo tớ và Từ Duyệt quan sát, ít nhất hai đang theo đuổi Trương Mạch đấy. Chỉ là cô đều đồng ý, chê một gia cảnh , chê một chiều cao đủ.”

 

Từ Duyệt : “Chê cái chê cái nọ, thấy cô chê bai khi nhận đồ của bao giờ.”

 

“……”

 

Thư Mạn Linh còn : “Từ Duyệt nhà còn yêu thích hơn cô nhiều, ít bày tỏ thiện cảm với , nhưng mắt thì lập tức từ chối.”

 

Thư Mạn Linh xong, Từ Duyệt cũng đỏ mặt: “Sao sang tớ ?”

 

Vài theo đuổi Từ Duyệt thì Bạch Kiều Kiều cũng , Từ Duyệt cũng thú vị, một mặt thì sốt ruột yêu đương, mặt khác khi thật sự tìm cô để hẹn hò, cô chạy trốn như gặp ma.

 

Thư Mạn Linh xoa đầu Từ Duyệt: “Tiện thể khen ngợi một chút mà.”

 

“Không chuyện nữa, Kiều Kiều, về nhà vẫn nên với hai đứa em họ một tiếng , nếu thật sự loại như Trương Mạch lừa, thì nhà sẽ khổ lắm đấy. Cô trúng em họ ? Cô trúng hai đứa nó là tiểu quân quan thể lái xe đấy.”

 

Bạch Kiều Kiều : “Chắc sẽ .”

 

cô chợt nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Dương Phong Lâm khi toe toét, vẫn lo lắng.

 

“Nếu Trương Mạch thật sự tìm đến nó thì hãy , thì tớ trực tiếp nhắc nhở, đường đột.”

 

Bạch Kiều Kiều lo lắng cho Tề Vân Tân, thằng bé đó như khúc gỗ thích bắt chuyện, như Dương Phong Lâm, hồi nhỏ gia đình nó chắc lo nó chuyện với bọn buôn tự động theo mất.

 

Ba ngày , Bạch Kiều Kiều tan học về nhà, phát hiện trong sân động tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-334.html.]

 

Cô còn tưởng là Đinh phụ Đinh mẫu lẻn , kết quả bên trong thì thấy Thẩm Hoành đang tung Bạch Đậu Đậu lên trời.

 

Dựa sự tin tưởng của đối với Thẩm Hoành, Bạch Đậu Đậu chơi khá vui vẻ.

 

Thẩm Hoành thấy tiếng Bạch Kiều Kiều về, lập tức đặt Bạch Đậu Đậu xuống: “Em về .”

 

Mèo Dịch Truyện

“Anh Hoành!”

 

Bạch Kiều Kiều dựa xe đạp tường, đưa tay ôm lấy : “Em nhớ .”

 

Thẩm Hoành cúi đầu vẻ đáng yêu của Bạch Kiều Kiều, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng như nhỏ nước: “Em đoán xem nhớ em ?”

 

Bạch Kiều Kiều véo Thẩm Hoành một cái, trừng mắt , đổi một nụ hôn.

 

Bạch Kiều Kiều sân, cửa còn đóng, nụ hôn bất ngờ của Thẩm Hoành giật , đẩy : “Em đóng cửa !”

 

“Sợ gì chứ, nhà ở trong cùng, ai đến thăm.”

 

Thẩm Hoành đóng cửa, Bạch Kiều Kiều hỏi: “Anh về lúc nào thế?”

 

“Mới về nửa tiếng thôi, đang nghĩ sợ em chê , nên trực tiếp về tắm rửa sạch sẽ mới gặp em ? Đáng tiếc, vẫn tắm .”

 

Bạch Kiều Kiều chỉ mới chê một mùi tàu hỏa, Thẩm Hoành nhớ mãi trong lòng.

 

“Em ý đó.”

 

Lần rõ ràng là đầy mùi hôi mà cứ chui chăn, thế thì tất nhiên , cô chê .

 

“Bây giờ mới lời dễ đấy.”

 

“Biết về sớm, em mua chút thức ăn .”

 

Thẩm Hoành : “Anh em ở nhà một ăn uống tử tế, tháng gầy .”

 

Bạch Kiều Kiều gầy vì đói, chủ yếu là những chuyện xảy trong tháng khiến cô tiêu hao tinh thần quá lớn.

 

“Đi thôi, chúng cùng mua đồ ăn. À, đúng , em thấy phòng khách nhà lắp cả điện thoại , lắp ?”

 

“Chuyện dài lắm.”

 

Điện thoại liên quan đến Dương Phong Lâm, nên Bạch Kiều Kiều đành kể từ đầu.

 

Hai kể, Thẩm Hoành xong tặc lưỡi: “Thảo nào bố vợ mỗi nhắc đến nhà vợ cứ thôi, trong làng vẫn đồn là bố vợ lừa vợ về đây, hóa chuyện còn sâu xa như .”

 

“Em cũng sốc, ôi, chuyện Đinh Thế Phương xảy , bố nó còn bám lấy em, đến nhà tìm em hai , cái điện thoại trong nhà đó là Dương Phong Lâm đến đây gặp họ, sợ nhà một em bắt nạt, để tiện liên lạc nên mới đến lắp.”

 

Thẩm Hoành : “Thật là phản trời họ, nhà ai cũng dám tự tiện .”

 

Về phần Đinh phụ Đinh mẫu, tất nhiên sẽ dễ dàng bỏ qua.

 

Nhìn căn nhà đổ nát, Đinh phụ : “Không , chúng vẫn tìm nó để đòi tiền! Ân sinh bằng ân dưỡng? Chẳng lẽ nó dựa ông ngoại địa vị thì thể quan tâm đến chúng ?”

 

Đinh mẫu khuyên nhủ: “Trong nhà nó lắp điện thoại , một lát là báo cảnh sát ngay, chúng qua đó cũng chẳng lợi gì. Hơn nữa, bà hàng xóm nhà nó cũng khó đối phó lắm, ông xem, đòi tiền nó, mà đòi chứ!”

 

“Cắt dây điện thoại , mấy bà hàng xóm đó chúng cần quan tâm, chúng ở đó, mất mặt là chúng ? Chúng vẫn đến một nữa, thật sự thì ít nhất cũng bảo nó sắp xếp cho chúng một chỗ ở , ở đây thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa!”

Loading...