Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 347: --- Bàn bạc
Cập nhật lúc: 2025-10-23 23:27:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà đều sách nhiều sẽ thành mọt sách, Bạch Thế Tình thì nghĩ Bạch Kiều Kiều sẽ thế , em gái cô lanh lợi lắm.
"Vậy con đợi ăn cơm xong lên đội sản xuất gọi điện . Nếu các con bàn bạc xong xuôi, sẽ chuyện với cha con."
"Ừm."
Bạch Kiều Kiều hề chuyện nhà họ Dương gửi điện tín về Thập Lý Thôn, khi nhận điện thoại của Bạch Thế Tình, cô nghĩ lẽ là khi cô đến nhà họ Dương kể chuyện m.a.n.g t.h.a.i cuối tuần , nhà họ Dương tìm đ.á.n.h điện tín cho nhà họ Bạch.
"Chị, em chắc chắn là khuyên chị đến Thập Lý Thôn. Cha chúng tiện, cả ở nhà cũng là việc bất đắc dĩ, nhưng rể đúng, ông ngoại chắc chắn cũng sẽ sắp xếp cho cả. Vả , chúng là một nhà chị em, ai sống mà chẳng giúp đỡ lẫn ?"
Có lời của Bạch Kiều Kiều, Bạch Thế Tình cũng gật đầu: "Em cũng đang lo lắng ở nhà đây, tuy em nghỉ học , nhưng dù thì khi em rể khai giảng cũng thể ở nhà trông chừng em cả ngày . Dì Hướng là sang năm sẽ nghỉ hưu, nhưng bây giờ vẫn nghỉ, em ở nhà một , chị yên tâm."
Bạch Thế Tình nghĩ, nếu cô đến Yến Thành, đến đó thì mắt cũng , đợi em gái sinh con xong xuôi, cô hãy tính chuyện , như chẳng hợp lý ?
"Chị, chị cần lo cho em, bây giờ em còn nhỏ tháng, tự gì cũng . Chị và rể bàn bạc xong xuôi, an cư nhà cửa thỏa, thì với ông ngoại một tiếng là qua đây."
"Ừm, chủ yếu là chị thương cả, em thì chị thấy đúng là nên ."
"Mà chị , thật lòng thì cha chúng cứ tránh né nhà họ Dương như là . Chắc các chị vẫn liên lạc chính thức với nhà họ Dương nhỉ?"
Bạch Kiều Kiều cảm thấy những chuyện cần rõ ràng, tuy nhà họ Dương thương họ là vì họ, nhưng họ cũng chảy một nửa dòng m.á.u của Bạch Chí Mãn.
Cô vì điều gì khác, chỉ là mong Bạch Thế Tình và những khác nhận sự giúp đỡ của nhà họ Dương, sẽ chút khúc mắc nào.
"Ừm, cha lẽ vẫn sắp xếp tâm trạng của . Nói cho cùng thì, khi đó ông quả thật cùng chúng giấu giếm nhà họ Dương."
Bạch Chí Mãn ngày còn chẳng liên lạc với nhà họ Dương, huống chi là bây giờ.
Nếu Bạch Kiều Kiều nhất quyết đến Yến Thành cản , Bạch Chí Mãn định mang theo bí mật gặp Dương An .
"Cha năm đó lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, ông cũng bất đắc dĩ. Các chị vẫn nên khuyên ông , thì cũng cho ông , cả ngày cứ giữ trong lòng, dễ sinh bệnh lắm."
Bạch Kiều Kiều .
Bạch Chí Mãn vốn bất tiện, tuy xe lăn nhưng vẫn ở nhà nhiều hơn.
Nếu cứ ở nhà suy nghĩ lung tung, đó thật sự là một nỗi lo lớn trong lòng.
"Em cũng với cả như , ừm, em sẽ ở nhà cùng cả khuyên cha, bất kể ông , ít nhất cũng gọi điện cho nhà họ Dương, coi như là lời giải thích của nhà họ Bạch chúng !"
Bạch Thế Tình cũng thấy, chuyện nếu hai nhà rõ ràng, cô thấy mất mặt khi nhận ân huệ của .
Tuy là ông ngoại, nhưng dù cũng từng gặp mặt.
"Thôi , phí điện thoại đắt lắm, em ở bên đó bảo trọng sức khỏe, cứ thế nhé, chị cúp máy đây."
Bạch Thế Tình tiếc tiền điện thoại nên thêm nhiều, khi chuyện với Bạch Kiều Kiều xong, liền vội vàng cúp máy.
Bạch Kiều Kiều thậm chí còn kịp "tạm biệt", Bạch Thế Tình vốn luôn như , Bạch Kiều Kiều cũng chỉ .
Bạch Thế Tình đúng, bây giờ là kỳ nghỉ hè, Thẩm Hoành thể ngày ngày ở bên cạnh cô , nhưng kỳ nghỉ hè sắp qua , cô đang lớn tháng, nếu chị gái ở bên cạnh, cô chắc chắn sẽ tiện lợi hơn nhiều.
"Chị em là sẽ qua đây ?" Thẩm Hoành chỉ Bạch Kiều Kiều , vẫn chắc chắn.
Anh bưng đến một bát canh gà, bên trong còn nấm phỉ mà họ tìm Bạch Thế Ba, mua ở Đông Bắc.
" , là ông ngoại em gửi điện tín hỏi họ. Bây giờ nhà ông ngoại em chỉ em thôi, lẽ là do già , thích trong nhà đông vui nhộn nhịp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-347-ban-bac.html.]
Thẩm Hoành xưa nay từng nghiêm túc lâu, : "Chẳng , một lúc thêm bốn đứa cháu ngoại, còn cả chắt nữa, mà nhộn nhịp cho ?"
Mèo Dịch Truyện
Bạch Kiều Kiều : "Chỉ là cha em thể vượt qua khúc mắc , thật lòng mà đối với ông , chuyện thật sự khó đối mặt."
"Cha vợ loại hèn nhát đó, nếu ông thật sự quan tâm con cái mà chỉ trốn tránh, thì năm đó em đến Yến Thành học, ông cũng sẽ những lời như ."
Lời của Thẩm Hoành khiến Bạch Kiều Kiều nhớ , năm đó khi cô nhận giấy báo trúng tuyển của Yến Thành, Bạch Chí Mãn nhắc đến nhà họ Dương.
Ý trong lời đó, chính là lỡ chuyện gì thì thể thử tìm đến nhà họ Dương.
"Anh cũng , cha em dù là vì chúng em, cũng sẽ vực dậy thôi."
"Em đừng lo lắng chuyện nữa," Thẩm Hoành bưng bát canh gà cho Bạch Kiều Kiều, "Ăn thêm một chút ."
"Anh Hoành, hôm nay em ăn mấy bữa ."
Bạch Kiều Kiều cảm giác mới nuốt xong bữa tối.
"Đây tính là một bữa ? Em cứ coi như ăn vặt, ăn thoải mái , nào, ăn bao nhiêu thì ăn."
Thẩm Hoành véo véo má Bạch Kiều Kiều, ừm, dạo da thịt .
Bạch Kiều Kiều nhớ ở phòng thí nghiệm còn một cuốn sổ tay mang về, nếu một năm đến, e là sẽ khác dọn dẹp mất.
Chiều tối hôm , khi thời tiết dịu mát hơn một chút, Bạch Kiều Kiều cùng Thẩm Hoành đến phòng thí nghiệm.
Quan Thắng Bình thấy Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hoành cùng đến, liền : "Sao , em về nhà dưỡng thai ? Sao qua đây?"
Trong phòng thí nghiệm khó tránh khỏi việc tiếp xúc với một hóa chất độc hại, Bạch Kiều Kiều và Kỷ Quế Chương thống nhất, đợi cô sinh xong sẽ tiếp tục thí nghiệm.
"Em một cuốn sổ, qua lấy về."
"Ôi, chuyện nhỏ thế em nhờ đến lấy là mà, bây giờ em thể lung tung ?"
Ánh mắt Quan Thắng Bình lướt qua bụng Bạch Kiều Kiều, nhưng cũng điều gì.
Bạch Kiều Kiều : "Anh, đến phòng thí nghiệm mấy bước chân thôi mà, cứ như thế nào ."
"Nhanh tìm , chắc ai động nó ."
Quan Thắng Bình thấy Thẩm Hoành ngoài cửa, Bạch Kiều Kiều đang vội, nên chuyện sâu với cô .
Bạch Kiều Kiều đặt cuốn sổ tay của trong ngăn kéo bàn thí nghiệm ở tầng hai, cô lấy xong lập tức rời .
Ai ngờ lúc Phùng Chí , liếc Bạch Kiều Kiều: "Không nghỉ học thì đến nữa ?"
Bạch Kiều Kiều nghỉ học một năm rưỡi, khi trở thì Phùng Chí cũng sắp thực tập , Bạch Kiều Kiều vốn ghét , cảm thấy gặp là điều .
Cô thèm để ý đến Phùng Chí, thẳng qua .
Phùng Chí đáp lời, cứ như Bạch Kiều Kiều tát một cái, vọng theo : "Cô màu cái gì!"
Bạch Kiều Kiều lười lãng phí lời lẽ vì , nhanh nhẹn xuống cầu thang.
Thẩm Hoành ở bên ngoài thấy Bạch Kiều Kiều bĩu môi , liền hỏi: "Sao lâu thế? Ai chọc giận em ?"
"Cái tên Phùng Chí đó đúng là loại cóc ghẻ leo lên chân, c.ắ.n nhưng gây khó chịu. Em còn chẳng thèm để ý đến , mà cứ kiếm chuyện với em."