Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 38 Tại sao bố không ngủ với mẹ?

Cập nhật lúc: 2024-12-24 06:18:14
Lượt xem: 154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Vương Diễm Mai lập tức trở nên kinh hãi, giọng trở nên yếu ớt hơn mấy phần: "Cái gì hả, tao của mày là ai?"

" mà..." Bùi Điềm Điềm nghĩ , hình như cô bé thấy bọn họ về cô bé, nhưng lúc đó cô bé sợ hãi, cũng chắc nhầm .

Lời còn dứt, cô bé Vương Diễm Mai thô lỗ ngắt lời: " mà cái gì mà nhưng mà, nhà họ Bùi chúng tao ngược đãi bọn mày ? Mày hỏi mày , mày c.h.ế.t .”

Đôi mắt của Bùi Điềm Điềm đỏ lên, chỉ trong chốc lát nước mắt chảy dài.

Lúc khi ở nhà họ hàng, cô bé con cái nhà bọn họ nhạo.

Nói bố cô bé c.h.ế.t và thì bỏ trốn theo khác.

Lúc đó cô bé tin, cô bé cảm thấy của tuyệt đối như .

Vì chuyện cô bé từng hỏi thăm thím thái độ khá với .

Người thím chỉ cô bé với vẻ mặt phức tạp cô bé bỏ trốn, chạy tới chỗ nào.

Bọn họ cũng từng thấy.

Bùi Điềm Điềm luôn mơ tưởng bởi vì cuộc sống quá khó khăn cho nên mới bỏ ..

Có lẽ một ngày nào đó sẽ trở

Sẽ mang cho cô bé nhiều bộ váy nhỏ xinh và đồ ăn ngon.

Sau đó sẽ đưa cô bé lên thành phố, sống một cuộc sống .

Bùi Điềm Điềm vẫn luôn mơ tưởng như .

Lúc thấy Vương Diễm Mai cô bé chết, lúc cô bé giống như mất hồn, ở đó, sắc mặt trắng bệch.

Nước mắt bất giác rơi xuống.

"Không, . Thím cháu chỉ là ngoài, nhất định sẽ trở ."

"Bà nội dối, bà nội là !"

Nói xong cô bé lóc chạy ngoài.

Vương Diễm Mai trợn mắt, bây giờ trong lòng bà tràn đầy oán hận Chu Xảo, đương nhiên cũng mất hảo cảm với Bùi Điềm Điềm.

Điều bây giờ bà đang nghĩ là thế nào để giải quyết vấn đề giữa con trai bà và Chu Xảo.

Bùi Quý Xuyên thấy tiếng thì lập tức chạy .

Nhìn thấy em gái , bé cau mày hỏi: "Sao ? Bà nội hung dữ với em ?"

Bùi Điềm Điềm nức nở: "Bà nội thật là đáng ghét, chết, hu hu hu, chết, thím chỉ là ngoài thôi.”

"Anh ơi, em ghét bà nội."

Bùi Điềm Điềm tức giận .

Cô bé vốn thích Vương Diễm Mai, đó chèn ép thảm hại như , càng sợ hận bà .

Lúc Vương Diễm Mai cô bé chết, dập tắt ánh sáng duy nhất trong lòng cô bé.

Sự chán ghét trong lòng cô bé lên đến đỉnh điểm.

Bùi Điềm Điềm cảm thấy, thế giới hình như một nào .

Tất cả đều bắt nạt, nghiền ép cô bé.

Cô bé vô cùng chán ghét bọn họ.

Sắc mặt Bùi Quý Xuyên trở nên lạnh lùng: “Coi như c.h.ế.t chẳng sẽ hơn ?”

"Anh...Anh ơi, như ? Đó là của chúng ."

"Là thì ? chẳng cũng từ bỏ chúng đó ?"

Bùi Quý Xuyên hiểu lắm tại em gái đối với nào cũng đều ôm kỳ vọng như .

Cậu bé bao giờ nhớ đến bỏ rơi chồng con, trong ký ức ít ỏi đến đáng thương của bé, bố bé luôn trầm mặc, từng hỏi , nhưng bổ luôn im lặng .

Mặc dù bố thích chuyện nhưng bố vẫn dịu dàng với bọn họ.

Sau bố nhiệm vụ qua đời, bọn họ chỉ thể sống ở nhà họ hàng.

Sau ngần năm sống vất vả, gọi là cùng hề xuất hiện.

Bùi Quý Xuyên sớm còn hy vọng đối với .

Cậu bé cũng sớm hiểu , thế giới thể tin tưởng ai cả, chỉ thể dựa chính .

Em gái cũng chính vì luôn thích dựa dẫm khác cho nên mới rơi cảnh thê thảm như .

Nếu như đây cô bé dựa dẫm bà nội thì cô bé bà nội Bùi chèn ép.

Nếu Chu Xảo mê hoặc, cô bé cũng sẽ mất mặt.

Lúc , thế mà còn nghĩ đến việc dựa dẫm mà từ khi sinh cô bé từng thấy mặt, Bùi Quý Xuyên cảm thấy cô bé thật sự là quá ngây thơ.

Bùi Điềm Điềm nghẹn ngào nên lời.

Sau đó thấy trai lạnh lùng : “Nếu như em ma xui quỷ khiến cảm thấy bà nội Bùi sai chuyện, bây giờ chúng vẫn còn thể ở nhà của dì Tống.”

“Em cho rằng dì Tống đối xử với em , nhưng những ngày chúng sống ở chỗ dì là thời gian thoải mái và vui vẻ nhất.”

em sai đường.”

Cậu em gái ngừng suy nghĩ về những điều thực tế .

Phải là sống thực tế, nghiêm túc cố gắng học tập, một ngày nào đó bọn họ sẽ thể thoát , cần ăn nhờ ở đậu mái nhà của khác.

Bùi Điềm Điềm thể lọt tai chút nào..

Đều là do Tiểu Bảo thích khoe khoang, cô bé cũng cố ý như .

Tại ngay cả trai cũng trách cô bé?

Bùi Điềm Điềm lao phòng, gục đầu nức nở.

Bùi Hải tin rằng chuyện hôn nhân của kết thúc là kết thúc, nhưng cũng là kẻ ngốc. Mẹ khác bàn tán chuyện và Chu Xảo dễ , đường chỉ trỏ .

Mặc dù đây cũng chào đón nhưng tất cả cũng bàn tán về .

bây giờ từ chỗ là ít cảm giác tồn tại nhất trong khu nhà đưa bàn tán,

Điều đủ để chứng minh chuyện ầm ĩ lớn đến mức nào.

Vậy mà bây giờ mới .

Bùi Hải cảm thấy , bởi vì gây chuyện như , bất kể liên quan đến thì đối với Tú Hoà mà đều là công bằng.

Chắc cô buồn bã và thất vọng lắm.

Bùi Hải cảm thấy nhất định lời xin đàng hoàng và giải thích rõ ràng với cô .

Tú Hoà là dễ chuyện như , lẽ thể hiểu .

Nghĩ tới khả năng , Bùi Hải còn cố ý bên ngoài mua ít hoa quả, chạy tới nhà họ Lý.

Vừa tới cửa, thấy Lý Tú Hoà .

Trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, một câu "Tú Hoà" còn kịp miệng, thấy Lý Tú Hoà mỉm với từ phía tới.

"Không , chỉ cần cố gắng, tiến bộ là , em cũng đòi hỏi gì nhiều."

Bùi Hải: "..."

Buổi tối trong nhà Tống Ngôn Chi chỉ ăn những đồ ăn còn thừa của bữa trưa, bởi vì buổi trưa Bùi Hải tới, cho nên cô nấu nhiều đồ ăn, kết quả cũng là đồ ăn hợp khẩu vị mà Bùi Hải cũng ăn nhiều.

, còn thừa nhiều.

Tống Ngôn Chi Ngôn nghĩ đến Tiểu Bảo thích ăn cơm chiên nên dùng đồ ăn thừa trong ngày chiên thành một nồi.

Không chỉ trứng gà mà còn cả đậu Hà Lan và cà rốt.

Cân bằng dinh dưỡng.

Tiểu Bảo hầu như thứ gì là thích ăn..

Thói quen kén ăn về cơ bản tồn tại bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-38-tai-sao-bo-khong-ngu-voi-me.html.]

Cho ăn cái gì cũng đều thể ăn .

Món ưa thích của Tiểu Bảo chính là cơm trắng chiên trứng vàng.

Những hạt cơm tròn trịa, hương thơm tràn ngập chóp mũi, kết hợp với hành hoa hòa quyện với mùi thơm của trứng, mỗi một miếng đều lưu hương thơm từng kẽ răng.

Mỗi Tiểu Bảo có thể ăn một chén lớn.

Tống Ngôn Chi thể sẽ cảm thấy ngán nhưng bé thì .

Tống Ngôn Chi còn nấu canh chua, giải ngán dễ ăn.

Sau khi Tiểu Bảo ăn cơm chiên xong, bưng một bát canh lớn thổi phù phù uống hết..

Sau đó với Tống Ngôn Chi: "Mẹ, con no , con xem TV một lát ?"

Tống Ngôn Chi : "Được."

Tiểu Bảo lập tức chạy tới TV, thành thạo mở TV lên, đúng lúc đang phát sóng bản tin thời sự lúc bảy giờ, ngay cả chương trình thời sự bé cũng xem say sưa thích thú.

Bùi Duật Sâm từ bên ngoài trở về, hai ngày nữa sẽ rời , về nhà cũng bận bịu chân chạm đất, trong nhà còn thiếu nhiều đồ vật, một ngày chạy mua mấy vòng.

Cái ghế đó quá lớn khiến Tiểu Bảo thoải mái.

Anh dự định mua một cái ghế trẻ em cho Tiểu Bảo, loại ghế thể bảo vệ cột sống thắt lưng.

Hôm nay giường của Tiểu Bảo cũng lắp đặt xong, nhưng chăn mền trong nhà quá lớn so với giường của bé.

Bùi Duật Sâm ngoài mua cho một bộ chăn mền nhỏ.

"Anh về ?" Tống Ngôn Chi thấy trong tay xách theo đồ đạc, cô tiến lên phía : "Em để phần cơm cho , cái cứ để em sắp xếp."

Bùi Duật Sâm bỏ tiền, cô bỏ công cũng là chuyện nên .

Tống Ngôn Chi cầm lấy chăn mền trong tay đàn ông, lên lầu.

Bùi Duật Sâm rửa tay ăn cơm

Hai ngày nay Tiểu Bảo đều ngủ cùng Tống Ngôn Chi bởi vì giường nhỏ của vẫn chuẩn xong.

Tối nay trải xong chăn mền nhỏ, thể ngủ một .

Tiểu Bảo phòng riêng của cũng vui vẻ, ngày nào cũng chạy xem mấy .

Trên tường còn đóng móc sắt, cặp sách của thể treo đó.

Trong phòng còn một cái bàn nhỏ nhưng cái ghế quá lớn.

Bố bảo cho một cái ghế nhỏ.

Tiểu Bảo xem xong phim hoạt hình, vẫn thỏa mãn chạy lên lầu.

Đã thấy giường chiếu trong phòng sắp xếp xong

Cậu bé chạy ngoài, hỏi : “Mẹ ơi, tối nay con thể ngủ một ?”

Tống Ngôn Chi đang ở trong phòng sách chấm bài, chút buồn : "Sao , Tiểu Bảo ngủ với nữa ?"

“Không , chỉ là Tiểu Bảo lớn , thể cứ ngủ cùng .”

Tiểu Bảo nghĩ đến các bạn trong lớp đều phòng riêng, ai cũng ngủ một .

Bọn họ sớm ngủ cùng bố nữa.

Còn lớn như còn ngủ với hổ.

Cậu bé mới nghĩ nếu như ngày nào đó cũng thể ngủ một thì mấy.

Mà bởi vì luôn ngủ cùng cho nên bố chỉ thể ngủ ở phòng khác.

Ở những gia đình khác, bố đều là ngủ cùng .

Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo càng quyết tâm ngủ một .

Tống Ngôn Chi bất đắc dĩ : “Mẹ , tắm rửa ngủ .”

Tiểu Bảo khẽ gật đầu, xuống lầu thấy bố đang ăn cơm một ở bàn ăn, hiểu trong lòng chút nhịn .

Cảm thấy bố thật là đáng thương.

Cậu do dự một chút tới.

Bùi Duật Sâm thấy tiếng động liền đầu , thấy khuôn mặt nhỏ của con trai chút ngập ngừng thôi, khẽ một tiếng, : “Tiểu Bảo, con ăn thêm ?”

Tiểu Bảo cơm bàn của bố, bên vẫn còn đầy trứng. Cậu bé xem TV một lúc, lúc cảm thấy bụng vẫn còn no.

Kể từ bé ăn quá no đầy bụng, mỗi ăn cơm chỉ cho ăn no tám phần, dặn nên ăn quá nhiều, ban đêm khó tiêu hoá sẽ đau bụng.

Mặc dù Tiểu Bảo tiếc nuối nhưng vẫn lời .

Cho nên gần đây đầy bụng nữa.

thích cảm giác ăn no, cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hài lòng vì đồ ăn ngon đang ở trong bụng.

Nhìn thấy miếng trứng sắp Bùi Duật Sâm gắp , bé vội vàng há to miệng với Bùi Duật Sâm: "Bố ơi. A!"

Bùi Duật Sâm sửng sốt một lúc, đó mỉm , đút miếng trứng gà cho con trai .

Khi nếm mùi vị thơm ngon của trứng gà, đôi mắt Tiểu Bảo sáng lên, nhưng đồng thời bé cũng cảm thấy sợ hãi, áy náy lên lầu, sợ phát hiện đang ăn vụng.

Bùi Duật Sâm cũng rằng Tống Ngôn Chi sẽ cho bé ăn quá nhiều, vẫn còn nhớ rõ chuyện , để Tiểu Bảo ăn quá no đầy bụng.

Khi đứa trẻ ăn, bố khó thể từ chối nhưng cũng dám cho bé ăn quá nhiều.

Thế nên chỉ lựa trứng gà trong bát đút cho bé ăn.

Tiểu Bảo ăn vô cùng thỏa mãn, hai bố con đút ăn cũng ăn xong bữa tối.

Tiểu Bảo hài lòng, l.i.ế.m môi giống như một con mèo con ăn vụng, lắng lầu động tĩnh gì , vội vàng lấy cái cốc dùng để đánh răng đánh răng.

Tống Ngôn Chi sửa bài tập xong thì ngoài, thấy bộ dạng rón rén của con trai gì đó đúng.

Sau đó cô liếc Bùi Duật Sâm đang dọn bàn, nhíu mày.

Bùi Duật Sâm bộ dạng của cô cho hổ: "Xin , nhịn mà cho Tiểu Bảo ăn mấy miếng trứng gà nhưng cho thằng bè ăn quá nhiều."

"Em ." Tống Ngôn Chi bất đắc dĩ lắc đầu.

"Em chỉ là lo lắng chuyện xảy , cho nên lúc tối cho thằng bé ăn quá nhiều, mấy miếng trứng cũng , cần xin ."

Bùi Duật Sâm thở phào nhẹ nhõm. Anh cách nuôi dạy con cái, cho nên lo lắng sự nuông chiều của sẽ cho Tiểu Bảo.

Lúc Tống Ngôn Chi như , trong lòng mới nhẹ nhõm phần nào.

chuyện nhất định thể xảy nữa,

Hình thành thói quen cho con trai sẽ .

Anh thu dọn bát đĩa bếp rửa sạch.

Tiểu Bảo đánh răng xong rửa mặt, đó chùi sạch sẽ đôi dép nhỏ, dép giống như mây.

Cậu bé vui vẻ bưng chậu ngoài đổ nước nhà.

Cậu bé phòng , thu dọn tất cả đồ chơi, sách vở về phòng riêng của .

Không bé quá kích động chút khó ngủ.

Một lúc cảm thấy vệ sinh.

Tiểu Bảo lập tức dậy, đây đều là gọi bé dậy vệ sinh, bây giờ bé ngủ một cũng tự tiểu, thể ướt giường nếu sẽ nhạo.

Cậu bé xuống lầu nhà vệ sinh, lúc mới phát hiện đèn trong phòng bố vẫn sáng.

Tiểu Bảo chút bối rối liếc phòng , đó về phía phòng bố.

Cửa phòng Bùi Duật Sâm hé mở, bé đẩy cửa , thấy bố đang ghế mây, sách gì đó.

Tiểu Bảo nghiêng đầu khó hiểu.

Bùi Duật Sâm thấy tiếng động, đầu thấy Tiểu Bảo đang ló đầu .

"Tiểu Bảo, con còn ngủ?" Anh đóng sách , dậy tới, mở rộng cửa .

"Nếu con ngủ một thì ngủ với ."

Tiểu Bảo lắc đầu, mạnh mẽ ngẩng đầu bố .

Nói một câu hỏi: “Bố ơi, tại bố ngủ với ?” 

Loading...