Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 6: Con Gái Đến Tuổi Bốc Chu
Cập nhật lúc: 2025-04-02 04:25:51
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Linh Lung từ nhỏ đến lớn từng ai động đến một ngón tay, huống chi là ăn tát.
Má trái nàng lập tức đỏ rực, đau chịu nổi, nhưng còn kinh ngạc hơn.
"Mày đánh tao?"
Nàng lập tức giơ tay định đánh trả.
Đoàng!
Mạnh Thiến Thiến một cái tát nữa vả má .
Lục Linh Lung lúc choáng váng.
Đây vẫn là vị tẩu tẩu nhút nhát từng nàng bắt nạt mà dám hé răng ?
Mình lầm chứ?
Cơn đau từ hai bên má nhắc nhở Lục Linh Lung, tất cả đều là thật, nàng thực sự vị tẩu tẩu yếu đuối đánh.
"Mày dám đánh tao, Mạnh Thiến Thiến mày điên !"
"Đánh ! Đánh !"
Lão thái quân từ núi giả nhảy , bà định lén đá thêm vài cước, nhưng Mạnh Thiến Thiến kéo .
Lục Linh Lung tức giận: "Thái bà!"
Lão thái quân thè lưỡi: "Lêu lêu."
Mạnh Thiến Thiến bình thản hỏi: "Còn nữa ?"
Lục Linh Lung nghiến răng.
Lúc , Lục Lăng Tiêu xuất hiện.
"Thái bà."
Hắn chào lão thái quân .
Lục Linh Lung lập tức như thấy cứu tinh, mắt đỏ hoe, ôm lấy cánh tay : "Anh! Anh chủ cho em! Tẩu tẩu bắt nạt em! Anh xem mặt em đánh thế nào ... a..."
"Ái chà—"
Lão thái quân phịch xuống đất, đạp chân, hét to át cả tiếng của Lục Linh Lung: "Ua— Nó đánh ! Nó đánh !"
Lục Lăng Tiêu vội rút tay, quỳ một gối, đỡ vai lão thái quân kiểm tra: "Thái bà, ai đánh bà? Có đau ?"
Lão thái quân chỉ tay Lục Linh Lung: "Nó."
Lục Linh Lung ngẩn : "Thái bà! Cháu nào đánh bà?"
Lục Lăng Tiêu thở dài: "Thái bà, Linh Lung dám đánh bà ."
Lục Linh Lung gan đó.
Ánh mắt lão thái quân lóe lên, nghiêm túc : "Nó đánh Thiến Thiến, chính là đánh !"
Lục Linh Lung nổi giận: "Cháu đánh nó !"
Lão thái quân mặt lạnh: "Có, mày giật tóc Thiến Thiến, chỉ vì nó mua váy cho mày."
Lục Linh Lung nhảy dựng lên: "Cháu còn kịp giật, nó tát cháu !"
Lão thái quân với Lục Lăng Tiêu: "Anh thấy ."
Lục Linh Lung há hốc mồm.
Bà già điên , lúc điên nữa ...
"Thái bà, đất lạnh, dậy ."
Lục Lăng Tiêu đỡ lão thái quân lên, đó nghiêm khắc cô em gái cưng chiều .
Hắn là tướng quân từng g.i.ế.c chiến trường, ánh mắt khiến Lục Linh Lung run lẩy bẩy.
"Anh... trai..."
Lục Lăng Tiêu nghiêm túc : "Nàng là tẩu tẩu của em, dù thế nào em cũng vô lễ."
Lục Linh Lung bất mãn: "Nó đánh em thì ?"
Lục Lăng Tiêu đáp: "Em quy củ, tẩu tẩu tự nhiên dạy dỗ."
Lục Linh Lung ấm ức rơi nước mắt: "Em thích nữa!"
Nói xong, nàng lau nước mắt, bỏ ngoảnh .
Lục Lăng Tiêu nhíu mày, thở dài, với Mạnh Thiến Thiến: "Nhị thúc nhị thẩm chỉ một Linh Lung, đương nhiên cưng chiều hơn. Em là tẩu tẩu nên rộng lượng một chút, nếu nó xúc phạm em, em chỉ cần quở trách là , đừng động thủ nữa."
Mạnh Thiến Thiến lạnh nhạt liếc : "Thái bà, chúng , sang bên chơi."
Lão thái quân trừng mắt với Lục Lăng Tiêu: "Sang bên chơi!"
Một già một trẻ bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-6-con-gai-den-tuoi-boc-chu.html.]
Lục Lăng Tiêu ngơ ngác.
Hắn hòa giải, thành lòng cả hai?
Nhị phu nhân chuyện con gái Mạnh Thiến Thiến tát hai cái, tức giận suýt chút nữa xông đòi hai cái tát.
nghĩ đến việc Mạnh Thiến Thiến đang ở cùng lão thái quân, bà dám.
Bà thể đánh Mạnh Thiến Thiến, nhưng thể đánh lão thái quân.
"Anh !"
Bà kiên nhẫn đẩy chồng một cái.
Lục nhị gia đang ghế mây chơi với chim, ngơ ngác hỏi: "Làm gì ?"
Nhị phu nhân : "Đi dạy dỗ con nhỏ đó!"
Lục nhị gia hừ một tiếng: "Ta ."
Nhị phu nhân tức giận trợn mắt: "Linh Lung con gái ?"
Lục nhị gia thờ ơ: "Nó bắt nạt con bé họ Mạnh cũng ít, coi như học bài học."
Nhị phu nhân đ.ấ.m một quả: "Anh c.h.ế.t !"
Lục nhị gia là chí lớn, suốt ngày rảnh rỗi, chơi chim thì đá gà, chuyện chính sự đều tham gia.
Nhị phu nhân nghiến răng: "Sao lấy đồ vô dụng như !"
Lục nhị gia : "A— điếc ."
Nhị phu nhân nén giận, xuống cạnh : "Anh nghĩ cách chứ."
Lục nhị gia nhăn mặt: "Hai đứa trẻ đánh , em nhúng tay gì?"
"Không chuyện của Linh Lung." Nhị phu nhân quanh, vẫy tay cho thị nữ lui .
Nhị phu nhân khẽ với chồng: "Tiêu nhi c.h.ế.t năm năm, đại phòng kế thừa, ban đầu gia nghiệp họ Lục cùng của hồi môn của con nhỏ đáng lẽ thuộc về nhà , giờ Tiêu nhi về , con vịt chín bay mất."
Lục nhị gia ngáp một cái: "Em yên tâm, dù Tiêu nhi về, cũng đến lượt ."
Nhị phu nhân nghi ngờ: "Ý là gì?"
Lục nhị gia lưng : "Không gì."
Đêm hôm đó, Lục Hành Chu trở về Lục gia.
Ông đang giữ chức ở Công bộ, công việc bận rộn, thường xuyên giám sát xây dựng các cung điện, sửa chữa đường sá, nên chỉ về nhà những ngày nghỉ.
Sau năm năm, hai cha con đoàn tụ.
"Phụ !"
Trong thư phòng, Lục Lăng Tiêu quỳ lạy.
"Đứng lên." Lục Hành Chu đỡ dậy, "Về là ."
Khác với sự quan tâm của nữ quyến, hai cha con chuyện chủ yếu về công việc.
"Năm đó con giả c.h.ế.t trộn Bắc Lương, ẩn núp ở vương đô bốn năm, đó phối hợp với Hàn đại tướng quân g.i.ế.c Vinh An vương Bắc Lương, bắt sống mười hai vị đại thần tam phẩm."
Lục Hành Chu gật đầu hài lòng: "Vinh An vương là thần tướng Bắc Lương, con g.i.ế.c , công lao nhỏ, trách hoàng thượng phong con Trấn Bắc tướng quân. Con gặp Thiến Thiến ?"
"Gặp ."
Lục Lăng Tiêu .
Lục Hành Chu : "Làm quan trong triều khác với chiến trận biên cương, từng lời hành động của con đều vô theo dõi, ngòi bút của ngự sử để ăn, phụ hy vọng con sai đường."
Lục Lăng Tiêu dừng , : "Phụ , con và Uyển Nhi chân thành yêu , cả đời sẽ phụ ."
Lục Hành Chu : "Đàn ông, nên lấy vợ trọng."
Lục Lăng Tiêu mặt : "Phụ lấy yêu nên mới ."
Tình cảm của cha , rõ.
Cha cả đời thông phòng, thất, chỉ một vợ, nỡ để chịu khổ sinh nở, khi đời, để sinh thêm.
Lục Hành Chu : "Không chuyện nữa, về, còn một việc khác, ngày mai Đô đốc phủ đặt tiệc, con bảo Thiến Thiến chuẩn , cùng con, dẫn con và Thiến Thiến đến Đô đốc phủ dự tiệc."
Lục Lăng Tiêu nghi ngờ: "Nhà với Đô đốc phủ vốn qua , là tiệc gì?"
Lục Hành Chu: "Tiệc bốc chu."
Lục Lăng Tiêu: "Ai bốc chu?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Lục Hành Chu: "Con gái Lục Đô đốc."
Lục Lăng Tiêu càng kinh ngạc: "Hắn con ? Hắn thành mà?"
Vị Đô đốc kỳ thực đến tuổi lập gia đình, nhưng hiểu mãi chịu lấy vợ, phong lưu thành tính, hoang đường vô độ, cô gái đắn nào dám gả.