Lục Nguyên sự băn khoăn của nàng, lạnh lùng : "Không cần vội , cũng quá ."
Trong xe ngựa, gian yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều. Không là do lời của , sự đồng hành im lặng cùng sự chấp nhận vô điều kiện, khiến tâm tư nàng dần lắng xuống.
Nàng : "Ta chắc lắm, về hỏi Thìn Long, đó sẽ với ngươi."
"Đến phủ Thái tử." Lục Nguyên lệnh.
Thôi Hổ sửng sốt: "Không về cung nữa? Lệnh của Thần phi vẫn còn chờ đấy!"
Lục Nguyên lạnh giọng: "Bảo ngươi đến phủ Thái tử thì nhanh chóng , lắm lời thế, nữa ? Lần đổi Tịch Phong!"
"Tịch Phong vẫn còn ở địa cung ." Thôi Hổ lén tỏ vẻ đắc ý, âm thầm mặt quỷ.
À, mới nhớ, Hoàng thượng và Miêu Vương, Hoàng trưởng tôn, tiểu thư Chiêu Chiêu, Quận vương đều ngoài cả , Tịch Phong và Uất Tử Xuyên hai ? Không c.h.ế.t địa cung chứ?
Vậy sẽ trở thành nhất cao thủ nội cung bên cạnh Thái tử ? Thôi Hổ sờ sờ cằm. Nghĩ thấy khoái là nhỉ?
Hắt xì! Hắn hắt xì một cái thật mạnh.
Xe ngựa đến phủ Thái tử, Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến lập tức đến sân viện nơi Thìn Long đang dưỡng thương. Thìn Long gần như gánh chịu bộ sát chiêu của Công Tôn Viêm Minh, ngũ tạng lục phủ tổn thương, kinh mạch đứt gần hết, Yên nương tử cứu chữa suốt đêm, lấy hết linh đan diệu dược của Lam Diệp Nguyệt, mới đủ giữ mạng .
Khi thấy hai đến, mặt Lam Diệp Nguyệt tái mét! Mạnh Thiến Thiến thèm để ý đến nàng, thẳng tiến phòng Thìn Long.
Yên nương tử châm kim xong cho Thìn Long. "Ngươi..." Yên nương tử mở miệng.
Mạnh Thiến Thiến : "Sư phụ."
Yên nương tử mặt , thu kim châm, rời khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-626-cha.html.]
Lục Nguyên hiên. Yên nương tử hỏi: "Ngươi ?"
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ừ." Lục Nguyên đáp.
Yên nương tử: "Thôi , chuyện của các ngươi, quản nổi, nhưng một điều—" Nàng hít một thật sâu, quát lên giận dữ: "Sau ngươi thể đừng gây rắc rối cho lão nương nữa ? Lão nương vất vả lắm mới cứu từ cửa tử trở về, đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến kích động ! Ngươi g.i.ế.c lão nương !!!"
Lục Nguyên quát cho choáng váng: "..."
Trong phòng, ánh đèn dầu mờ ảo. Mạnh Thiến Thiến khó khăn lắm mới kiềm chế cảm xúc của . Nàng Thìn Long thương nặng, cần nghỉ ngơi. Vì , nàng phiền , chỉ lặng lẽ đợi tỉnh .
bao giờ khoảnh khắc nào khiến nàng sốt ruột như lúc . "Em đến ." Giọng khàn khàn của Thìn Long vang lên từ đầu giường.
Mạnh Thiến Thiến mắt sáng lên: "Anh tỉnh ? Cảm thấy thế nào?"
Thìn Long yếu ớt : "Anh , thằng nhóc chăm sóc cho em, để em chạy về phủ Thái tử ?"
Mạnh Thiến Thiến : "Không do , là em tìm ."
Thìn Long đôi mắt long lanh của nàng: "Em tâm sự?"
Thìn Long dễ cảm nhận cảm xúc của khác, ngoại trừ em gái. Mọi cử chỉ của nàng, thậm chí cần suy nghĩ nhiều, cũng thể cảm nhận . Đó là sự ăn ý vượt qua cả huyết thống. Là sự bảo vệ chỉ dành riêng cho .
Mạnh Thiến Thiến căng thẳng hỏi: "Anh... nhớ nét chữ của cha ?"
Thìn Long suy nghĩ một chút: "Nhớ."
Mạnh Thiến Thiến rút từ tay áo rộng chiếc túi gấm giữ ấm suốt đường , cẩn thận mở , lấy tờ giấy ngả màu vàng, từ từ đưa cho Thìn Long.
Trên tờ giấy chỉ một câu: "Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chỉ hữu tương tư vô tận xứ."
Thìn Long nghi hoặc hỏi: "Đây là chữ của cha, em lấy ở ?"