Thiếu niên khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn mang theo vài phần trông đợi:
“Xin Đoan nhân ban tên.”
Vừa thiếu niên thốt hai chữ “Đoan nhân”, sắc mặt Tiêu Yểm liền trầm xuống thấy rõ.
Lâm Chiêu Nguyệt: …
“Về ngươi theo bên cạnh , cứ như Thập Thất mà gọi một tiếng ‘tiểu thư’ là .”
“Thỉnh tiểu thư ban tên.”
“Nếu , gọi ngươi là Tiểu Bạch, chăng?”
Cái tên kiếp nàng từng Xuân Hà nhắc đến, là thấy trong bùa hộ mệnh treo n.g.ự.c y.
Bùa hộ mệnh là vải thường khâu thành, chẳng đáng giá gì, y vẫn luôn đeo cổ. Có lẽ nãy lúc tắm rửa chưởng quầy trông thấy, cảm thấy bẩn nên mới bảo y tháo xuống.
Tiểu Bạch hai chữ liền thấy mơ hồ quen thuộc, thiết một cách khó , song chẳng nhớ nổi là do , đành chỉ vui vẻ gật đầu.
Tên định, Lâm Chiêu Nguyệt liền gọi chưởng quầy bên ngoài hỏi giá.
Dẫu Tiểu Bạch ở chỗ nàng là hàng hóa, luận giá mặt y cũng cho lắm.
“Một ngàn lượng.”
Lời chưởng quầy dứt, Tiểu Bạch trong phòng xông thẳng :
“Chưởng quầy, ngươi c.h.é.m ! Đám kẻ đắt nhất cũng chỉ hơn một trăm lượng thôi mà!”
Chưởng quầy y, hừ một tiếng:
“Chúng sánh với ngươi ?”
“Dù cũng thể đắt đến thế! Rõ ràng là thấy tiểu thư nhà tiền, nên c.h.é.m một vố!”
Thấy Tiểu Bạch kích động, Lâm Chiêu Nguyệt vỗ nhẹ vai y, khẽ :
“Ta tự tính toán, ngươi trong .”
Lâm Chiêu Nguyệt dứt lời, Tiểu Bạch mới miễn cưỡng phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-14-lam-chieu-nguyet-nguoi-la-thai-tu-phi-tuong-lai-cua-co-gia-22.html.]
“Thập Thất.”
Lần Thập Thất hiểu ý nàng, định rút kiếm thì một tờ ngân phiếu một ngàn lượng đặt mặt chưởng quầy.
Tờ ngân phiếu giữa ngón tay trắng như ngọc, đưa chẳng lấy một tia biểu cảm.
“Đa tạ quý khách.”
Chưởng quầy định đưa tay nhận lấy, nhưng Lâm Chiêu Nguyệt nhanh hơn một bước, cầm lấy ngân phiếu, nhét lòng Tiêu Yểm:
“Tiền cứ giữ lấy mà từ từ tiêu. Chứng bệnh trong tim khó mà chữa khỏi, cần thuốc men đắt đỏ để cầm cự. Sau còn nhiều chỗ dùng đến tiền, đừng để đến lúc hết tiền chữa bệnh yêu thương nhất ‘hô hô’ một tiếng là đời nhà ma đấy nhé!”
Về Tiêu Yểm giáng chức, quả thật sống khổ cực.
Lâm Chiêu Nguyệt là sự thật, song lời lẽ mang vài phần châm chọc.
Chẳng đến kiếp , chỉ riêng mấy hôm y còn nàng đừng vọng tưởng những thứ thuộc về , thế mà giờ mặt trả tiền nàng.
Cái kiểu đánh một cái tát cho một quả táo ngọt như , nàng thật sự thấy chán ngán đến tận cổ !
Dứt lời, Lâm Chiêu Nguyệt thèm sắc mặt Tiêu Yểm, chỉ quát:
“Thập Thất!”
Vừa xong, một thanh kiếm mang theo hàn khí lập tức dí sát cổ họng chưởng quầy:
“Chưởng quầy, nãy ngươi Tiểu Bạch bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy lưỡi kiếm lạnh lẽo cổ, cả run lên, giọng cũng run rẩy:
“Một trăm hai mươi lượng…”
“Vậy còn tạm .”
Lâm Chiêu Nguyệt lấy một trăm hai mươi lượng, đưa cho chưởng quầy.
Kiếp nàng theo Tiêu Yểm giáng chức, đày lãnh cung, rõ đồng tiền kiếm khó khăn đến mức nào.
Huống chi bạc trong nhà đều do phụ trưởng nàng vất vả , nàng thể tiêu xài hoang phí?
Tiêu Yểm một bên nàng, thấy dáng vẻ cẩn thận tính toán của Lâm Chiêu Nguyệt, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc lạ lùng.
Đặc biệt là khi y trông thấy lớp chai mới nơi lòng bàn tay nàng do luyện kiếm mà , cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt hơn…