Bọn họ phận thấp hèn, quả thực giống như món hàng, ai bỏ tiền thì liền là chủ.
Lâm Chiêu Nguyệt thiếu niên còn non trẻ mặt, giọng khi thốt mang theo mấy phần trầm nặng:
“Ta từng , ép . Ngươi nguyện ý, thì ! Ba ngàn lượng đủ để ngươi mua nhà cửa, cửa tiệm ở kinh thành. Ngươi chẳng là của ai cả, ngươi thể chính . Ta sẽ cho giúp ngươi thoát khỏi phận nô dịch, từ nay về , ngươi là tự do. Còn về thế của ngươi, sẽ ngươi tra xét. Ngươi !”
Thiếu niên mím môi càng lúc càng chặt. Nàng , ánh mắt chân thành đến độ khiến tim như se , đôi tay trắng như bạch ngọc vô thức siết chặt ống tay áo, nhàu nhúm thành một đám:
“Ngươi cớ đối với đến thế?”
Lâm Chiêu Nguyệt mỉm , đáp:
“Ta , ngươi hợp nhãn .”
Nàng bưng chén lên, nhấp một ngụm, đó Tiểu Bạch, ôn hoà cất tiếng:
“Ngươi .”
Tiểu Bạch nàng một hồi, môi mấp máy như gì, cuối cùng chẳng thốt nên lời, chỉ lặng lẽ dậy rời .
Lâm Chiêu Nguyệt thấy ngoài, cũng đặt chén xuống, lên chuẩn tiếp tục luyện kiếm. Chợt “bộp” một tiếng vang lên, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Bạch ngất xỉu ngay cổng sân.
Chân mày nàng khẽ nhíu , vội vàng bước tới.
Chỉ thấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.
Nàng sai đưa gian nhà trống bên trong phủ, gọi phủ y tới xem bệnh.
Phủ y bắt mạch một lúc, :
“Vị Công tử lâu ngày cho uống nhuyễn cốt tán, thể suy nhược nghiêm trọng. Hôm qua ăn nhiều, sáng nay ăn gì, khiến khí huyết suy tổn, choáng váng mà ngất. Cháo chỉ cần nấu ngọt hơn, đút cho ăn, đến một tuần hương sẽ hồi phục.”
Phủ y , Lâm Chiêu Nguyệt sai tiểu đồng mang cháo tới đút cho . tiểu đồng chạm , phản kháng dữ dội.
Cháo đổ hết cả lên chăn gấm, dính nhớp thành một mảng, mà nỡ.
“Đừng chạm , cút .”
Thiếu niên đang hôn mê vẫn theo bản năng kháng cự, bài xích bất kỳ ai đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-18-nguoi-co-sao-lai-doi-tot-voi-ta-den-the-22.html.]
“Tiểu thư, thế ? Mắc bệnh mà náo loạn đến như , chi bằng mặc c.h.ế.t cho .”
Xuân Hà tay là cháo dính, giận đến phồng má mắng.
Chưa từng thấy kẻ nô tài nào khó hầu hạ hơn cả chủ nhân như thế.
Kiếp từng lấy mạng bảo hộ, khiến Lâm Chiêu Nguyệt đối với Tiểu Bạch nhiều thêm một phần khoan dung.
Nàng bước đến bên giường gỗ, sang tiểu đồng phân phó:
“Ngươi múc thêm một bát cháo nữa.”
“Dạ, tiểu thư.”
Dặn xong, Lâm Chiêu Nguyệt khẽ nhón lấy một miếng đường mạch nha khay, bóc lớp giấy bọc ngoài, dùng đầu ngón tay nâng viên đường đưa đến bên môi .
Mùi thanh mát dễ chịu của chhuynh xanh Tiểu Bạch dần buông lơi phòng , nhân cơ hội đó, Lâm Chiêu Nguyệt liền đẩy viên đường miệng .
Đầu lưỡi chạm vị ngọt khiến thần trí mê man khẽ rung động. Đầu ngón tay mát lạnh rút khỏi, tiếp theo là dòng mật ngọt nóng ấm len trong miệng.
Từng giọt, từng giọt đường mật rõ ràng là đút cho , nhưng như đang tưới lên mảnh đất hoang vu cằn cỗi— gì đó bắt đầu nảy mầm sinh trưởng…
Người đang chìm trong bóng tối, chỉ cần thấy một chút ánh sáng, liền liều mạng níu lấy, dẫu là thiêu lao lửa…
…
Lâm Chiêu Nguyệt đút xong đường mật, bảo Xuân Hà chăn mới.
Đợi đến khi tiểu đồng trở , Tiểu Bạch tỉnh.
Trong miệng dường như vẫn còn vương hương chhuynh xanh nhè nhẹ, chỉ thuộc về riêng Lâm Chiêu Nguyệt.
Xuân Hà thấy tỉnh , vẫn tức, giọng châm chọc:
“Ngươi cũng thật phúc phần, khiến tiểu thư nhà đích đút đường mật cho ăn.”
Tiểu Bạch chẳng để tâm đến những lời mỉa mai , chỉ lặng lẽ nàng, ánh mắt trong trẻo như đang hạ xuống một quyết tâm lớn:
“Tiểu thư, ở .”