Nàng tuyệt đối sẽ bao giờ thích Tiêu Yểm nữa.
“A tỷ, phụ và mẫu ? Các ca ca thì ?”
“Phụ lên triều , mẫu đang chuẩn lễ vật, đại ca thì đang trấn thủ ở Bắc cảnh, tam cùng với lục đến Giang Châu, chắc cuối tháng mới về. Chiêu Chiêu ?”
Vừa , Lâm Vãn Lâm Chiêu Nguyệt với ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc và lo lắng.
Những chuyện , chẳng Chiêu Chiêu đều rõ ?
Từ lúc Chiêu Chiêu tỉnh dậy đến giờ, cứ thấy gì đó là lạ, hơn nữa ánh mắt nàng xưa nay luôn trong trẻo sáng ngời, mà giờ đây gương mặt nhuốm vẻ bi thương và tang thương, dường như chỉ qua một đêm trải qua mấy kiếp nhân sinh.
“Hôm qua ? Nghe từ khi từ Đông cung trở về liền nhốt trong phòng ngoài.”
Lâm Chiêu Nguyệt cố gắng nhớ chuyện hôm qua, cuối cùng cũng nhớ là bánh hoa đến tìm Tiêu Yểm, nhưng Tiêu Yểm ở Đông cung. Sau khi dò hỏi thì đến Lan Đình Thủy Tạ, nàng liền theo.
Nào ngờ đến nơi chứng kiến một màn ... Sau đó dọa đến ngất xỉu.
Tiêu Yểm đưa nàng về Đông cung, đợi nàng tỉnh còn cảnh cáo một trận.
Nàng hoảng sợ về phủ Quốc công, ngủ một giấc, rõ thế nào mà sống …
“Chiêu Chiêu, sắc mặt , khó chịu ở ? Để tỷ gọi đại phu cho …”
Lâm Vãn định dậy thì Lâm Chiêu Nguyệt nắm tay kéo , khẽ lắc đầu:
“Muội , chỉ là gặp ác mộng nên còn tỉnh hẳn. Chúng rửa mặt y phục cung .”
Lâm Chiêu Nguyệt thở phào một , cố gắng tỏ như thường ngày, để tỷ tỷ lo lắng.
“A tỷ, chúng đừng chuyện đó nữa. Để chải tóc giúp tỷ.”
“ Thúy Hà chải cho mà.”
“Chải một chút thôi mà…”
Vừa , Lâm Chiêu Nguyệt kéo Lâm Vãn tới bàn trang điểm.
Lúc hai chải chuốt chỉnh tề, bên ngoài vang lên tiếng phu nhân Lâm thị:
“Nghe con gái gặp ác mộng, hu hu như trẻ con hả?”
Lâm Chiêu Nguyệt đầu, liền trông thấy một phụ nhân mặc cẩm y màu thanh nhạt thêu hoa, mặt trứng ngỗng, mày liễu cong thanh tú, cử chỉ tao nhã đoan trang. Khóe mắt bà hai nếp nhăn mảnh, là dấu vết tháng năm để .
“A nương!”
Lâm Chiêu Nguyệt thấy Lâm phu nhân, liền lập tức nhào lòng bà, vùi mặt n.g.ự.c bà.
Ngửi hương lan nhè nhẹ mẫu , cảm nhận ấm từ thể , khóe mắt Lâm Chiêu Nguyệt đỏ lên.
Là sinh động, ấm, chứ t.h.i t.h.ể lạnh lẽo đầy vết thương.
Người của nàng vẫn còn sống, chỉ cần đưa tay là thể ôm lấy.
“Con bé , còn ba tháng nữa là xuất giá mà vẫn còn nũng nịu như .”
Lâm phu nhân đưa tay xoa mái tóc mềm mại của nàng, cưng chiều vô hạn.
Bà cùng trượng phu năm con, ba trai hai gái, mà Chiêu Chiêu là nghịch nhất, gan lớn trời sợ đất sợ.
Lâm Chiêu Nguyệt thấy hai chữ “xuất giá”, cứng , đó liền nũng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-2-mong-hoi-so-tinh-khong-con-thich-tieu-yem-nua-22.html.]
“Chiêu Chiêu xuất giá, Chiêu Chiêu cả đời ở bên a nương, hiếu kính a nương.”
Kiếp , nàng một lòng đặt nơi Tiêu Yểm, nguyện vọng lớn nhất là cùng đầu bạc răng long.
Nay sống , nàng còn mong gì chuyện thành nữa, chỉ cầu bình an, Lâm phủ yên .
Lâm phu nhân ngỡ nàng ngại ngùng, liền xòa vài tiếng, ngẩng đầu thấy tóc Lâm Vãn khác hẳn lúc nãy, liền hỏi:
“Chiêu Chiêu cho con đó ?”
Lâm Vãn sờ búi tóc đầu, gật đầu đáp:
“Nương, ?”
Nàng thực sự khá hài lòng, chẳng từ khi nào tay nghề của Chiêu Chiêu khéo léo như .
Lâm phu nhân gật đầu tán thưởng, lúc nãy tóc do Thúy Hà chải bà thấy cũng bình thường, giờ , kiểu tóc Chiêu Nguyệt đơn giản trang nhã.
“Đẹp lắm.”
Nghe mẫu khen ngợi, Lâm Chiêu Nguyệt từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ mong khen:
“A nương, con lợi hại ?”
Lâm Vãn hoài nghi nếu giờ Chiêu Chiêu cái đuôi, e là cái đuôi đó vểnh tận trời.
“Lợi hại, Chiêu Chiêu của là lợi hại nhất …”
…
Ba Mẫu Thân con đùa rộn ràng rời khỏi phủ, đến lúc đến cửa cung thì là giờ Dần.
Trước cung môn, xe ngựa đỗ thành hàng dài.
Người mời đến dự lễ cập kê của công chúa đều là quan quyền quý, thế gia vọng tộc, ngoại trừ…
“Nguyệt tỷ tỷ.”
Giọng … là Lưu Y Y.
Nắm tay Lâm Chiêu Nguyệt bất giác siết .
Đừng là giọng , dù Lưu Y Y hóa thành tro, nàng cũng nhận .
Chính là hung thủ hại c.h.ế.t con của nàng, cùng Tiêu Yểm đoạt một trăm mười sinh mạng nhà họ Lâm…
Nghe theo tiếng gọi , chỉ thấy Lưu Y Y mặc váy hồng phấn ở đó, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, mang theo vẻ bệnh tật.
Thấy nàng , nàng liền phất tay khăn tay thêu hoa màu hồng, vén váy về phía .
Mới vài bước liền lấy tay che miệng ho khẽ, đúng kiểu mỹ nhân mang bệnh.
Một cơn gió thoảng qua, là do trật chân do gió mạnh, hình gầy yếu của nàng lảo đảo suýt ngã.
Dáng vẻ đó, thế nào cũng khiến động lòng trắc ẩn, khó mà tiến lên đỡ lấy.
Ngay lúc thể sắp ngã, một bàn tay thon dài như ngọc đỡ lấy cánh tay nàng , giọng nam nhân luôn lạnh nhạt nay mang theo vài phần ấm áp khó nhận :
“Đi chậm chút.”
“Ca ca Yểm…”