"Tiểu thư tái phát chứng ly hồn , hạ quan chẳng dặn dò kỹ càng, vạn tránh xúc động quá mức đó ?"
Phàm là y giả, đối với bệnh nhân theo y lệnh, đều hận sắt chẳng thành thép.
"Ly hồn chứng?"
Một đạo thanh âm trầm thấp đột ngột chen .
Phu nhân nhà họ Lâm giờ phút đang một lo lắng cho con gái, nào còn tâm trí để ý kẻ khác, liền vội hỏi:
"Vậy Chiêu Chiêu ?"
"Hạ quan kê thêm mấy thang thuốc nữa, uống vài ngày là khỏi, chỉ là về tuyệt đối để cảm xúc lên xuống dữ dội, bệnh tái phát sẽ tổn hại nguyên thần."
Nghe con gái vô sự, Tiêu Yểm dù gì cũng là vị hôn phu của Chiêu Chiêu, cần giấu giếm, Lâm Quốc công liền :
"Chiêu Chiêu lúc nhỏ tính tình hiếu động, cố đòi theo đại ca nàng núi săn bắn, may lạc đường, rơi bẫy giữa sơn lâm, từ đó phát bệnh ly hồn. Không bệnh nặng, xin Thái tử chớ lo."
Tiêu Yểm định mở lời, thì Phong Tín vội vã bước từ ngoài.
Y ghé tai mấy câu, chỉ thấy nam nhân khẽ nhíu mày.
Lâm Quốc công nhận Tiêu Yểm việc gấp, đợi Phong Tín bẩm báo xong liền chủ động mở miệng:
"Thái tử, tiểu nữ bình an, lão phu và phu nhân ở đây chăm sóc là đủ, nếu Thái tử chính sự, xin cứ yên tâm xử lý."
Tiêu Yểm đang giường, hồi lâu mới mở miệng:
"Để Chiêu Chiêu nghỉ ngơi cho , Cô gia sẽ đến thăm ."
Thấy Tiêu Yểm xong vẫn rời , Lâm Quốc công liền nhắc:
"Điện hạ?"
Tiêu Yểm dừng , cuối cùng từ trong tay áo lấy một chiếc hộp tinh xảo:
"Đây là lễ vật Cô gia chuẩn cho Chiêu Chiêu, phiền Lâm Quốc công Cô gia trao cho nàng."
Lâm Quốc công vốn từng trải, trông thấy vẻ mặt do dự suy tư của Thái tử cũng đoán trong hộp hẳn là vật biểu lộ tâm ý, liền vui vẻ nhận lấy.
Tiêu Yểm rời phủ Quốc công, lập tức phóng ngựa tới Lan Đình Thuỷ Tạ.
Trong địa lao, một t.h.i t.h.ể thiếu một cánh tay lặng lẽ đất.
Trên cổ còn đang rỉ m.á.u đỏ tươi từ vết kiếm, thể chẳng còn bao nhiêu mảnh thịt nguyên vẹn.
Kẻ đó chính là mà Tiêu Yểm bắt bên ngoài Hộ Quốc Tự, là đầu mối liên lạc của Ảnh Nguyệt môn, chuyên phụ trách thu thập tin tức cho dư nghiệt tiền triều.
Xương cứng như đá, dẫu Tiêu Yểm dùng đủ thủ đoạn, vẫn cạy nửa lời.
Thẩm Ngôn Chu bên cạnh, kẻ phong lưu tiêu sái ngày thường lúc mang ít vết thương, m.á.u chảy đầm đìa, xem trải qua một trận ác chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-24-lam-chieu-nguyet-cho-nguoi-co-hoi-giet-co-gia-22.html.]
"Đuổi đến rừng trúc ngoại thành thì mất dấu. Từ kiếm pháp đến pháp, vẫn là kẻ , nhưng nàng quyết tâm liều chết, c.h.ế.t chỉ là kẻ thế .
Điện hạ, thế lực bọn dư nghiệt tiền triều so với tưởng tượng của chúng còn mạnh hơn nhiều, nếu sớm trừ, hậu hoạ khôn lường."
"Không còn manh mối nào khác ?"
Thẩm Ngôn Chu lắc đầu, đối phương hành sự quá sạch sẽ, đầu mối hữu dụng đều xóa sạch.
Lại một nữa, đầu mối đứt đoạn.
Tất cả rơi trầm mặc.
"Gia quyến tìm ?"
"Đã an trí tại biệt viện."
"Đi xem một chút..."
…
Lâm Chiêu Nguyệt tỉnh , còn kịp rõ xung quanh, Tiêu Nhiên nhào tới ôm chặt lấy nàng, sụt sùi kể nỗi lo sợ:
"Ôi trời ơi, tỷ là , sợ chết! Nếu tỷ, sống đây..."
Nhìn nàng diễn quá đà như thế, Lâm Chiêu Nguyệt: …
Lâm Quốc công: …
Phu nhân họ Lâm: …
Lâm Vãn: …
"Có chỗ nào khoẻ ? Có đói ? Có dùng chút dược thiện ?"
Nghe đến hai chữ “dược thiện”, Lâm Chiêu Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Thấy nàng lắc đầu, Tiêu Nhiên liền sang Lâm Quốc công :
"Lâm Quốc công, Chiêu Chiêu khó chịu cũng đói, Thái tử ca ca chẳng tặng nàng lễ vật ?"
Nói đoạn, nàng còn khều khều một cái.
Lâm Chiêu Nguyệt Tiêu Nhiên với vẻ mặt " xem, xem", nữa: …
Lâm Quốc công "" một tiếng, đưa chiếc hộp mà Tiêu Yểm gửi gắm lấy .
Thực ông cũng tò mò trong đó là thứ gì.
Lâm Chiêu Nguyệt nhận hộp, tất cả lập tức xúm , từng gương mặt đều đầy vẻ hiếu kỳ.
Dưới ánh mắt chăm chú của , Lâm Chiêu Nguyệt chầm chậm mở hộp .
Bên trong hộp là một chiếc vòng ngọc trắng vô cùng giản dị, thậm chí phần thô kệch.