Mọi : “……”
Tiêu Nhiên khẽ gãi gãi mũi, hiểu chút ngượng ngùng.
Kẻ xuất tôn quý, từ nhỏ tiếp xúc trân vật quý báu, tự nhiên liếc mắt một cái liền thật giả .
Trong chốn hoàng cung , tùy tiện một vật cũng hơn hẳn chiếc vòng , chẳng hiểu Thái tử ca ca nghĩ gì mà đưa thứ đến.
Lâm Quốc công cùng phu nhân đưa mắt , duy chỉ Lâm Vãn là vẻ hiểu rõ, phần hưng phấn :
“xem chiếc vòng đối với Chiêu Chiêu và Thái tử điện hạ ắt hẳn ý nghĩa phi phàm.”
Ý nghĩa phi phàm ư?
Lâm Chiêu Nguyệt cảm thấy, phần nhiều chỉ là chấp niệm của chính nàng.
Chấp niệm đợi suốt hai kiếp.
Giờ phút , chiếc vòng ngọc nàng từng khắc khoải mong mỏi đích trao tận tay — là thứ nàng từng mong , cũng là thứ nàng chẳng còn nữa.
Thứ nàng thực tâm , xưa nay từng là chiếc vòng ngọc trắng , mà là một đặt nàng nơi tâm khảm, là ước nguyện “đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly”, là “quân tâm tự ngã tâm, bất phụ tương tư ý”.
Nhớ lễ cập kê của Tiêu Nhiên hôm đó, vòng ngọc trắng nơi cổ tay Lưu Y Y, kiếp nàng từng thấy Lưu Y Y đeo chiếc vòng , cũng nhớ nàng từng rời khỏi yến tiệc.
Kiếp , nàng nhớ rõ mẫu của nhắc tới chuyện Thái tử phi mặt vị phu nhân liền ngăn , là vì sợ Lưu Y Y thương tâm.
Tựa như tận sâu trong tiềm thức, nàng Lưu Y Y tình ý với Tiêu Yểm, nhưng tự dối gạt chính rằng Lưu Y Y và Tiêu Yểm lớn lên cùng , nàng nhân, bằng hữu hiếm hoi, chỉ một Tiêu Yểm. Nàng sợ Lưu Y Y cảm thấy cướp mất ca ca Yểm, nên chuyện gì cũng nhường nhịn, chăm chăm nghĩ cho nàng .
Nào ngờ đến cuối cùng mới , hóa chính nàng là kẻ rước sói nhà, con ác lang gặm đến ngay cả xương cốt cũng chẳng còn sót.
Là nàng mắt mù tâm loạn.
Đời , chỉ cần nàng theo vết xe đổ kiếp , sự ắt sẽ đổi.
Giờ đây, quá nhiều điều khác biệt so với kiếp —tỷ như khi nàng từng luyện kiếm, từng gặp Tiêu Yểm ở Thiên Vị lâu, càng từng trao tặng vòng ngọc trắng...
Chỉ cần nàng cố gắng thêm một chút nữa, Lâm phủ ắt sẽ kết cục khác biệt…
Lâm Chiêu Nguyệt dán mắt vòng ngọc trắng trong hộp, nén nổi nghĩ suy — nàng trăm phương nghìn kế cầu xin, cũng chẳng chịu trao, giờ vì cớ gì đưa nàng?
Song cho dù là vì lý do gì, thì chiếc vòng ngọc trắng Tiêu Yểm từng tặng cho kẻ khác, nàng liền cần nữa.
Chiếc vòng ngọc trắng đến muộn , giờ phút trong mắt nàng, còn chẳng bằng cỏ dại ngoài đường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-25-chiec-vong-ngoc-trang-muon-mang-con-nhe-hon-co-dai-12.html.]
Tình ý từng rực cháy khi xưa, nàng cũng từng chút từng chút nhổ sạch khỏi lòng. Rồi một ngày nào đó, sẽ tan như khói mỏng, bay theo gió cuốn mà …
Nàng sống một đời, để tình yêu của Tiêu Yểm, mà là để đòi mạng …
Lâm Chiêu Nguyệt để nhà thêm lo lắng, liền :
“Ừm, quả thực ý nghĩa phi phàm.”
Dứt lời, nàng liền đậy nắp hộp , thậm chí chẳng buồn chạm tay, xoay cùng chuyện trò.
Thấy bộ dáng của Lâm Chiêu Nguyệt như , đám vây xem cũng đành thu lòng hiếu kỳ, tiện bàn tán thêm nữa. lúc , một gã tiểu tư từ bên ngoài bước :
“Phu nhân, chưởng quỹ của Vạn Bảo Các đưa ngọc sức phu nhân đặt đến, mời phu nhân qua xem qua.”
Bộ ngọc sức là phu nhân Lâm gia chuẩn đồ cưới cho Lâm Chiêu Nguyệt, thể lơ là sơ suất.
Lâm phu nhân bước đến, xoa nhẹ đầu Lâm Chiêu Nguyệt, trán nàng bớt nóng hơn nhiều:
“Chiêu Chiêu, A nương qua đó xem một lát, lát nữa sẽ trở về với con.”
Lâm Chiêu Nguyệt dụi má lòng bàn tay của mẫu , ngoan ngoãn gật đầu, giọng mềm như kẹo:
“Vâng, A nương ạ.”
Lâm phu nhân rời , thấy nữ nhi còn gì đáng ngại, Lâm Quốc công tự nhiên cũng theo thê tử, vội :
“A cha cũng xem một chút, lát nữa về thăm Chiêu Chiêu.”
Dứt lời, ông vội vã theo ngoài.
Lâm Chiêu Nguyệt giường, vẫn thể tiếng phụ mẫu ngoài hành lang:
“Ngươi ở trong phòng với con gái, theo đây gì?”
“Ta chẳng theo phu nhân đến xem bộ ngọc sức ?”
“Ngươi là đại nam nhân, hiểu gì ngọc sức?”
“Phu nhân hiểu là , hơn nữa đây là của hồi môn của con gái, cha thể ngó qua cho …”
Của hồi môn?
Ánh mắt đào của Lâm Chiêu Nguyệt thoáng ảm đạm.
Phải ! Còn hơn hai tháng nữa là đến đại hôn của nàng và Tiêu Yểm…