Lâm Chiêu Nguyệt tới một tòa đình nhỏ, kéo tóc dùng dải lụa xanh biếc buộc tạm một nút, đó rửa mặt, chắc chắn rằng để lộ điều chi khả nghi mới chậm rãi về tiểu viện của .
Nàng về tới, mấy các nàng bày sẵn cơm nước, còn đang chờ nàng cùng dùng bữa.
Hôm nay là lễ cập kê của Thanh Trúc, nàng khiến Thanh Trúc bận lòng.
“Vẫn đang chờ ư?”
Xuân Hà gật đầu, ánh mắt Lâm Chiêu Nguyệt, khẽ hỏi:
“Tiểu thư, Thái tử gì ạ?”
Thái tử há là kẻ ngu dại? Khi nãy ngoài cửa, tất hẳn rõ tình cảnh trong viện.
Các nàng phận thấp hèn, Xuân Hà sợ chỉ một bữa cơm cũng khiến Thái tử bất mãn với tiểu thư.
“Hắn còn thể chi? Bất quá chỉ là hỏi thể thế nào thôi, ngươi chớ suy nghĩ nhiều.”
Xuân Hà tính tình ngay thẳng, xong lời Lâm Chiêu Nguyệt liền nhẹ lòng:
“Vậy thì quá ! Thái tử là rồng phượng trong loài , thể nhỏ nhen đến .”
Lâm Chiêu Nguyệt khẽ đáp một tiếng, gọi tiếp tục dùng bữa.
Thhuynh Trúc vẻ điềm nhiên như mây gió của Lâm Chiêu Nguyệt, tay cầm đũa bất giác siết chặt.
Tóc của tiểu thư sáng sớm nay rõ ràng là do chính nàng chải, mà nay dải buộc tóc đổi cách thắt, nhất định là do khác . Huống hồ, đôi mắt tiểu thư vệt hồng, kỹ thì là mới .
Là Thái tử khiến tiểu thư rơi lệ.
Hắn thật đáng chết!
Thế nhưng, tiểu thư mực yêu thương Thái tử. Nếu thật sự g.i.ế.c , tiểu thư tất sẽ đau lòng...
Hay là… cắt lưỡi , để vĩnh viễn thể lời nào khiến tiểu thư thương tâm nữa…
Lâm Chiêu Nguyệt gắp một chiếc đùi gà đặt bát Thanh Trúc, thấy nàng thất thần liền hỏi:
“Sao ? Có chuyện chi ư?”
Thhuynh Trúc hồn, vội lắc đầu.
Khuôn mặt nở một nụ ngây thơ vô hại:
“Chỉ đang nghĩ tới điều ước mà tiểu thư nhắc đến đó thôi.”
Lâm Chiêu Nguyệt thoáng sửng sốt, khóe môi cong cong, nhẹ giọng :
“Vậy Thanh Trúc điều ước chi thực hiện chăng? Chỉ cần là điều bản tiểu thư thể , nhất định sẽ giúp ngươi thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-28-ten-tieu-tu-tien-nhu-han-dang-chet-that-12.html.]
“Thhuynh Trúc cả đời ở bên cạnh tiểu thư, bảo hộ tiểu thư.”
“Thhuynh Trúc cả đời bảo vệ tiểu thư!”
Hai kiếp trùng phùng, tâm nguyện vẫn như thuở ban sơ.
Sống mũi Lâm Chiêu Nguyệt cay cay, trong lòng mừng buồn.
Nàng kìm , đưa tay xoa đầu nàng:
“Thhuynh Trúc, ngươi và lớn lên bên , bấy nhiêu năm qua luôn ở cạnh , hầu hạ , bầu bạn cùng , mãn nguyện . Ngươi cũng nên của riêng .”
Ở bên cạnh, Tiểu Bạch đến đó, trong lòng đột nhiên thấy quen thuộc.
Nàng từng với như — nên của riêng .
Lời với Thanh Trúc thì còn hợp lý, nhưng cớ nàng với ?
Nói cho cùng, bọn họ vốn chẳng thiết gì.
Tiểu Bạch chăm chú Lâm Chiêu Nguyệt, từ nét mặt nàng dường như bắt một tia tiếc nuối…
“Ta ! Ta chỉ mãi mãi ở bên tiểu thư.”
Lâm Chiêu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu — cái tính , thật như con lừa cứng đầu.
Thân thể Lâm Chiêu Nguyệt vẫn hồi phục, nhưng cảm giác thất bại do Tiêu Yểm gây sáng nay khiến nàng yên lòng.
Vì thế đến chiều, nàng liền gọi Thập Thất luyện kiếm Thanh Trúc cũng theo cùng.
Thập Thất ôm kiếm một bên quan sát, phát hiện kiếm chiêu của Lâm Chiêu Nguyệt hết sức hung hãn.
Tâm nàng loạn.
Từ lúc bắt đầu dạy nàng luyện kiếm đến nay, luôn cảm thấy nàng quá mức nóng vội, cứ như trong một ngày học hết thứ.
Bản nàng vốn chỉ chút căn cơ, miễn cưỡng gọi là qua cửa ải sơ học.
Mà luyện kiếm chỉ nhớ chiêu thức là đủ, còn cần ngộ tính. Nếu nàng đổi tâm thái, nhiều lắm cũng chỉ thể luyện đến mức tự bảo vệ .
Trước phụng lệnh Lâm Quốc công, chỉ dạy qua loa cho lệ, đạt yêu cầu là . giờ đây...
Thập Thất nắm chặt chuôi kiếm, cất giọng hỏi:
“Tiểu thư, thật sự luyện kiếm ?”
Lâm Chiêu Nguyệt đáp: “Lời thừa.”
Ta luyện bao lâu như , giờ ngươi mới hỏi ?
Thập Thất tiếp tục :