Sau Khi Từ Hôn, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Ma Đế Khát Máu - Chương 35: Nếu điện hạ động tình, xin mời tìm nàng họ Lưu (2/2)
Cập nhật lúc: 2025-07-24 02:36:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trắng trắng thì can hệ gì tới ngươi!
Nàng thà nhảy ùm xuống nước, cũng ôm.
Gắng sức vùng vẫy dậy, Lâm Chiêu Nguyệt khom hành lễ, nét mặt chút biểu tình:
“Vừa đa tạ Thái tử điện hạ.”
Rõ ràng mặt khác thì vui đến thế, tới mặt như thể gặp mãnh thú.
Tiêu Yểm nhíu đôi mày tuấn tú, giọng điệu rõ cảm xúc:
“Vừa chơi vui lắm ?”
“Thái tử điện hạ cũng , mỹ nhân kề cận, chẳng ai quấy rầy.”
Nam tử , mày đang nhíu chợt giãn , ánh mắt nàng mang theo ý vị khó dò:
“Thái tử phi tương lai của Cô gia, đây là đang ghen ?”
Khó trách nãy Tiêu Nhiên bảo mù, ánh mắt quả thực vấn đề.
“Mắt cá chép thì mắt, thần nữ khuyên Thái tử điện hạ nên ăn nhiều một chút.”
Lời của Lâm Chiêu Nguyệt, Tiêu Yểm há , nhưng điều lạ lùng là chẳng nổi giận, ngược còn gật đầu đáp:
“Vậy phiền Nhị tiểu thư lát nữa thêm cho Cô gia mấy con mắt cá.”
Lâm Chiêu Nguyệt: …
Đối mặt với kẻ vô sỉ, lời vốn thể là thứ vũ khí sức sát thương.
Thấy Lâm Chiêu Nguyệt nghẹn họng, tâm tình Tiêu Yểm hơn mấy phần.
Bàn tay trắng ngần nâng cằm nàng lên.
Tên điên bóp nàng ?
Hắn nghiện bóp cằm nàng ?
Cơn đau tưởng chừng sẽ đến chẳng xuất hiện, ngược , tay của nhẹ nhàng vuốt qua đôi môi đỏ mềm mại của nàng.
Lâm Chiêu Nguyệt theo bản năng lui về , nam nhân cảm nhận sự kháng cự , lực tay càng nặng thêm đôi chút.
“Đừng động đậy, cái cằm nữa ?”
Lâm Chiêu Nguyệt cứng đờ, phát điên kiểu gì.
Ngón tay mang theo lạnh, từ nhẹ đến mạnh, ma sát cánh môi nàng.
Nam tử rũ mắt xuống, đôi đồng tử đen láy đối diện với gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận mà dám lên tiếng của nàng:
“Cười một cái.”
Lâm Chiêu Nguyệt thật sự cảm thấy điên , nàng lặng im, chỉ dùng đôi mắt hạnh long lanh như nước để biểu đạt sự phản kháng.
Nam nhân chẳng vì sự kháng cự của nàng mà bỏ cuộc, mặt cũng chẳng chút tức giận nào, chỉ là ngón tay ma sát môi nàng dần dần đổi ý vị.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm hàm răng trắng của nàng:
“Chiêu Chiêu, Cô gia thích đầu lưỡi của nàng, mềm lắm… ngọt ?”
Con ngươi của thiếu nữ mở lớn từng chút một, thể tin nổi mà :
“Tiêu Yểm, ngươi đúng là đồ điên!”
Tiêu Yểm nắm quy luật — nàng gọi là Thái tử điện hạ thì là giận thường, gọi thẳng tên thì tức giận thật sự.
Hắn chẳng hề bận tâm, chậm rãi :
“Vậy, ? Cô gia nếm thử đấy…”
Những lời phía hết, chỉ là ánh mắt đen nhánh vẫn khóa chặt lấy đôi môi đỏ của nàng, sâu thẳm và tối tăm.
Ánh mắt , kiếp giường nàng từng thấy qua bao nhiêu .
Tên điên! Biến thái!
Lâm Chiêu Nguyệt thật sự sợ chuyện gì đó, cắn răng một cái, đó miễn cưỡng nặn một nụ còn khó coi hơn .
Nam tử hài lòng, mày kiếm khẽ nhíu , lạnh giọng buông hai chữ:
“Xấu chết!”
Tại nàng mặt những khác thì đến rạng rỡ như thế, mặt thể?
Trước nàng thích nhất là thấy ?
“Chân thành chút!”
Bàn tay buông thõng hai bên Lâm Chiêu Nguyệt siết chặt, nữa gượng một nụ .
Tuy vẫn khó coi, nhưng hơn nãy ít.
Tiêu Yểm buông tay , liền đối diện với vẻ mặt đầy uất ức của thiếu nữ:
“Nếu Thái tử điện hạ động tình, xin mời ngài tìm nàng họ Lưu.”
Chương 36 – Đại Lễ: Yểm ca ca, Y Y nóng, khó chịu (1/2)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-35-neu-dien-ha-dong-tinh-xin-moi-tim-nang-ho-luu-22.html.]
Dứt lời, Lâm Chiêu Nguyệt liền nhấc tà váy, bước nhanh về tiền viện.
Tựa hồ chỉ chậm một bước thôi sẽ ác lang phía nuốt trọn xương da.
Tiêu Yểm bóng lưng Lâm Chiêu Nguyệt, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo .
Phát tình?
Nàng đây là đang mắng là súc sinh!
Hừ.
Tài mắng xem tiến bộ ít.
Vào tới viện, từ đằng xa tiếng rộn ràng, đông như mắc cửi.
Tiêu Nhiên vốn mạnh miệng tuyên bố sẽ trổ tài nấu nướng, kết quả đánh hai , hỏng hai nồi nguyên liệu.
Khuôn mặt trắng trẻo ban đầu nay phủ đầy tro bụi, thấy Lâm Chiêu Nguyệt tới, nàng liền nở nụ phần ngượng ngùng:
“Chỉ là vài sai sót thôi, nhất định sẽ thành công.”
Vừa , nàng nồi dầu đang bốc khói, cầm lấy một con cá cung nữ xử lý sạch sẽ, "xèo" một tiếng thả trong.
Nồi dầu phát tiếng nổ lép bép, ngọn lửa bùng cao cả một trượng.
Cũng may nãy Tiêu Nhiên tránh nhanh, bằng mái tóc e rằng thành tro bụi.
Cung nữ cắt cử hầu hạ bên cạnh công chúa đều là võ, từ nhỏ luyện tập để bảo vệ chủ nhân.
nấu nướng thì quả thực là điều mà các nàng rành, mấy nguyên liệu cũng là nhờ Cô nương Thanh Trúc giúp đỡ mới thể chuẩn xong xuôi.
“Công chúa nguy hiểm, mau lùi !”
Vài cung nữ chắn mặt Tiêu Nhiên, bảo hộ nàng lui về .
Một trong đó còn chắn ngay nàng.
Lâm Chiêu Nguyệt bên cạnh thấy cảnh , trong lòng: …
Nàng nhẹ nhàng gạt tay cung nữ mặt, ung dung bước tới.
Tiêu Nhiên vô cùng lo lắng, liền lên tiếng:
“Chiêu Chiêu, đừng qua đó! Đáng sợ lắm!”
Lâm Chiêu Nguyệt đáp, chỉ cầm lấy nắp nồi tiến tới, đậy . Tiêu Nhiên kinh ngạc nhận : ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực , chỉ một chiếc nắp gỗ đậy nhẹ liền tắt lịm.
Lửa quá lớn, Lâm Chiêu Nguyệt rút bớt vài thanh củi, mở nắp, cầm xẻng bắt đầu xào.
Động tác thuần thục vô cùng!
Tiêu Nhiên một bên trông theo, chỉ thấy thiếu nữ ánh mắt trầm tĩnh, mái tóc đen nhè nhẹ lay động, gương mặt lạnh nhạt thong dong, chẳng khác nào nữ hiệp áo đỏ trong thoại bản, dù Thái Sơn sụp mặt cũng đổi sắc.
Cá vốn chín nhanh, đợi đến khi hai mặt cá vàng giòn, Lâm Chiêu Nguyệt liền gắp .
Rồi thắng nước màu, một món cá chua ngọt.
Hương thơm lan tỏa, Tiêu Nhiên bước gần, ánh mắt lấp lánh:
“Chiêu Chiêu, ngươi thật lợi hại!”
Được khen, Lâm Chiêu Nguyệt vui mặt, đầu mày khóe mắt đều lộ vẻ hớn hở, nhân cơ hội lấy cớ nơi đây chật chội vướng víu, sai cung nữ của Tiêu Nhiên lui xuống.
Nếu họ còn ở đây, nàng khó mà tay.
Thhuynh Trúc ôm chiếc bát đựng nước cốt lá phong nghiền bước .
Vừa nãy nàng giã một nắm lớn, giờ chỉ một bát nhỏ.
Hai đưa mắt Thanh Trúc khẽ gật đầu.
Lâm Chiêu Nguyệt đưa tay nhận lấy bát, đổ nồi, khống chế lửa, dùng nước ấm ngâm một nén nhang, đó lọc lấy nước, nhào bột, lên men.
Lúc rảnh rỗi, nàng tự “chỉ đạo” Tiêu Nhiên nấu ăn.
Đến chạng vạng, khi các phòng bắt đầu dọn cơm, từng món ăn tinh xảo bưng từ bếp của công chúa Tiêu Nhiên, đều sững sờ tại chỗ.
So với mấy món đen sì sì trong đĩa của , ăn nổi , quả thực so thì đau lòng.
Trong đám đông, nhịn buột miệng:
“Món thế, công chúa chẳng lẽ gian lận ?”
Có nghi ngờ gian lận, là lời khen lớn nhất cho tay nghề nấu nướng.
Tiêu Nhiên chẳng giận chút nào, trái còn đáp:
“Chút việc nhỏ , bổn cung há cần gian lận? Huống hồ gian lận thì cũng chẳng gì, mấy món đều là bổn cung tự tay xào nấu.”
Nàng đảm nhận công đoạn “xào” trong nấu nướng, vì thế thể xem là đích tay.
Mọi lượt dọn món lên bàn, bên cạnh Tiêu Yểm, Phong Tín lấy ngân châm thử độc như lệ thường, xác nhận an mới bắt đầu nhập tiệc.
Trên bàn, ngoài món xào của Tiêu Nhiên, bánh hoa của Lâm Chiêu Nguyệt, cùng vài món do Lưu Y Y , thì còn trông như chỉ cần ăn một bữa là đời chẳng còn thứ hai.
Bánh hoa của Lâm Chiêu Nguyệt lượng nhiều, hình thức mắt, ai nấy đều yêu thích.
Lâm Chiêu Nguyệt còn đặc biệt giới thiệu: loại từ lá phong thì cho thêm nhiều đường, ai thích ngọt thì loại trắng, hoặc loại từ hoa đào.