Con mèo trắng như tuyết ăn đến miệng bóng nhẫy dầu mỡ, chiếc đuôi vểnh cao, lấy đầu cọ cọ ống quần nam tử lấy lòng.
Nam tử da trắng mịn, dung nhan trầm tĩnh, thần sắc thong dong, nào dáng vẻ hạ dược.
Ánh mắt Lâm Chiêu Nguyệt rơi miếng cá khô trong tay Tiêu Yểm, sắc mặt nàng tức thì tái nhợt, theo bản năng đưa mắt quanh một vòng, chẳng thấy bóng dáng Thanh Trúc, cũng thấy ảnh Lưu Y Y.
Một sợi dây trong lòng như căng chặt đến cực điểm.
Nàng siết chặt khăn tay, ép buộc bản giữ vững bình tĩnh.
— Có lẽ là Thanh Trúc chạy chỗ khác tìm con mèo !
Nàng vững vàng, thể tự loạn trận tuyến.
Khi nàng ngẩng đầu , liền chạm ánh mắt của nam tử — lạnh như hàn băng đen tuyền, so với bất kỳ lúc nào còn thâm u lạnh lẽo hơn gấp bội.
Dẫu là kiếp , nàng cũng từng thấy dùng ánh mắt như nàng.
Lạnh giá toát từ nam tử lan khắp sân viện, khí thế bá đạo của bậc đế vương đè ép khiến khó lòng thở nổi.
Thái độ lạnh lùng nhất thời khiến Thái tử phiền giận, khiến Thái tử phiền lòng — chuyện , ai gánh nổi?
Thái tử phiền lòng là đạo lý!
Thái tử đích dẫn con mèo dạo, nào ngờ dạo một vòng, phát hiện chính hạ dược, cá khô tráo, thấy .
Thái tử mà tức giận thì thật sự thể khiến đầu rơi m.á.u chảy!
Từ đám , Thái tử phiền lòng nhỏ—đầu tiên là ánh mắt lạnh băng, khí lạnh dâng tràn khiến đám đều kinh hồn táng đảm.
Thái nữ Thái phó, Thái tướng phủ, Thái y viện, bộ mặt đều khí thế ép đến đầu cúi thấp sát đất.
Tần thị nữ tử Tào Tĩnh là đầu tiên phản ứng , lập tức quỳ xuống, giọng run rẩy:
— "Thần nữ Thái tử đang nghỉ ngơi nơi đây, lỡ quấy nhiễu thanh tịnh, xin Thái tử thứ tội!"
Nàng rõ vì Thái tử nổi giận như , chỉ quỳ xuống nhận tội là thượng sách.
Các nàng gì cái phúc phận như Lâm Chiêu Nguyệt, một vị phụ là Quốc công chống lưng.
Thấy , những khác cũng vội vã quỳ xuống theo.
Trong sân chỉ còn Tiêu Nhiên và Lâm Chiêu Nguyệt vẫn thẳng, ánh mắt đen thẳm của Tiêu Yểm dừng nàng.
Hắn là quân, nàng là thần.
Nàng nên quỳ.
Lâm Chiêu Nguyệt cắn chặt răng, vén váy định quỳ xuống.
Mọi động tác của nàng đều nam tử thu đáy mắt, suy đoán trong lòng càng xác thực — miếng cá khô , quả nhiên là nàng !
Miếng cá trong tay Tiêu Yểm lập tức bóp vụn thành mảnh nhỏ, ánh mắt càng thêm u ám đáng sợ.
Lâm Chiêu Nguyệt, ngươi dám!
Đây chính là thủ đoạn của nàng?
Muốn đẩy cho nữ nhân khác?
Tốt lắm, , Lâm Chiêu Nguyệt, ngươi giỏi lắm!
Ngay khi Lâm Chiêu Nguyệt sắp quỳ xuống, Tiêu Nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng, khẽ cau mày.
Nàng thật chẳng hiểu nổi, là ai chọc cho ca ca Thái tử của nàng tức đến mức !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-37-lam-chieu-nguyet-nguoi-sao-dam-day-co-gia-cho-nu-nhan-khac-22.html.]
Đưa mắt quanh, chẳng thấy bóng dáng Lưu Y Y cả.
Chậc, là vì Lưu Y Y ?
Lưu Y Y đắc tội với , thì tìm Lưu Y Y tính sổ chứ! Nổi giận với bọn họ gì?
Tiêu Nhiên chịu nhịn nữa, dứt khoát kéo tay Lâm Chiêu Nguyệt rời .
"Nhiên Nhi thấy Thái tử ca ca hôm nay tâm trạng chẳng , thì Nhiên Nhi sẽ quấy rầy nữa."
Nói , cứ thế kéo tay Lâm Chiêu Nguyệt ngoài.
Mới vài bước, thì trong phòng bỗng vang lên giọng lạnh băng của Tiêu Yểm:
"Hôm nay hạ dược Cô gia, nếu điều tra rõ, ai cũng đừng mong rời khỏi biệt viện nửa bước, kể cả ngươi, Lâm Chiêu Nguyệt! Mưu hại Thái tử, liên luỵ cửu tộc!"
Tiếng dứt, cả biệt viện liền rơi một mảnh tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Người đang quỳ đất sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu càng cúi thấp, bầu khí căng thẳng đến mức ai dám thở mạnh.
Hạ dược ca ca Thái tử?
Tiêu Nhiên sững , dừng bước, đầu .
Chỉ thấy ca ca Thái tử của nàng, run nhè nhẹ, tựa hồ đang cực lực đè nén điều gì đó.
Trong mắt Tiêu Nhiên thoáng qua một tia lo lắng, nàng đầu phân phó thị vệ gọi thái y.
Bỗng bên ngoài hô:
— "Cháy ! Cháy !"
Chúng nhân lập tức về hướng phát âm thanh, chỉ thấy ánh lửa bốc cao từ phía nhà bếp, cháy lan thành một mảng lớn.
Từ xa thể ngửi thấy mùi khói, lửa bốc lên kêu “tách tách”, cháy dữ dội.
Đôi mắt băng đen của Tiêu Yểm chằm chằm Lâm Chiêu Nguyệt, chỉ thấy nàng mặt đổi sắc, chẳng thần tình gì.
Ngay mí mắt mà hạ dược, thiêu huỷ chứng cứ...
Lớn gan thật đấy!
Thị vệ canh giữ ngoài cửa lập tức xông cứu hoả, nhưng đến khi dập lửa thì nhà bếp cháy trụi, còn sót gì.
Thái y đang bắt mạch cho Tiêu Yểm thì Phong Tín bước , khẽ ghé tai bẩm:
"Tình hình của Lưu Cô nương khả quan."
Lâm Chiêu Nguyệt phát hiện, khi Phong Tín báo cáo, ánh mắt Tiêu Yểm nàng càng lạnh lẽo hơn vài phần.
Hắn nhàn nhạt quét mắt qua đám , :
"Cút!"
Nghe lời , như trút gánh nặng, vội vã dậy rút lui.
Lâm Chiêu Nguyệt cũng xoay rời , nhưng Tiêu Yểm gọi giật :
"Nhị tiểu thư Lâm gia chẳng gì giao đãi ?"
Trong phòng chỉ còn hai bọn họ.
Lâm Chiêu Nguyệt cúi đầu, bình tĩnh đáp:
"Thần nữ rõ Thái tử thần nữ giao đãi điều gì?"