Lâm Vãn từng gặp Hắc Nhĩ, thấy con ch.ó đen to tướng nhào tới nàng, suýt nữa thì hồn vía lên mây.
Về thấy nó vẫy đuôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Vãn cầm theo mấy hạt dẻ tới, đưa cho nàng.
Lâm Chiêu Nguyệt đón lấy, nhàn nhạt :
“Chó của Thái tử.”
Lâm Vãn trầm ngâm, đảo mắt quanh, nhưng thấy ai.
Hắc Nhĩ mũi thính, ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ đó là đồ ăn, đôi mắt chăm chăm hạt dẻ, hai chân cào loạn càng lúc càng nhanh.
Tuy Hắc Nhĩ , nhưng tiếp xúc lâu ngày, chỉ một động tác, một ánh mắt của nó, nàng đều hiểu rõ.
“Muốn ăn ?”
Không rõ nó hiểu , cào nàng thêm một cái nữa.
Lâm Chiêu Nguyệt bóc hạt dẻ, hạt đầu tiên đưa cho Lâm Vãn, hạt thứ hai mới cho Hắc Nhĩ.
Tiêu Yểm tìm thấy Hắc Nhĩ, liền trông thấy một màn như thế:
Thiếu nữ khẽ cúi bóc hạt dẻ, vài sợi tóc đen rũ trán, khuôn mặt thanh lệ tựa phù dung, mày mắt ung dung, môi đỏ khẽ cong, mang theo chút hồn nhiên và kiều mỵ.
Đai lưng màu xanh non buộc chặt vòng eo thon nhỏ của nàng...
Con ngươi tối , Tiêu Yểm cất tiếng gọi:
“Hắc Nhĩ.”
Hắc Nhĩ khẽ động vành tai, vờ như thấy tiếng của Tiêu Yểm.
Lâm Chiêu Nguyệt rõ, ngẩng đầu lên, liền thấy Tiêu Yểm.
Nam tử khí chất cao quý, dung mạo xuất chúng.
Người qua kẻ đều vô thức đưa mắt , khỏi dừng bước, chỉ chốc lát tụ thành một đám đông.
Những tiểu thư khuê các liếc mắt đôi liền hổ cúi đầu, dám thẳng.
Tình cảnh như , Lâm Chiêu Nguyệt đoán rằng nhận .
Nàng liền thu nụ , hành lễ một cái định rời , ai ngờ Lưu Y Y theo sát phía , thở dốc cất tiếng nũng chạy tới:
“Nguyệt tỷ… Lâm nhị tiểu thư, thật ngờ cũng gặp tỷ ở phố chợ.”
Trong lòng Lâm Chiêu Nguyệt hận thể bóp c.h.ế.t nàng ngay tại chỗ, nhưng cũng lúc thời cơ.
Hiện tại càng thể để lộ chút sơ hở nào mặt Tiêu Yểm.
Vì , nàng khẽ cong môi, dịu dàng :
“Ừ, ngờ gặp các ở đây. Trời cũng còn sớm, định trở về phủ, các cứ thong thả dạo chơi.”
“Nguyệt tỷ tỷ, chờ một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-6-khieu-khich-nguoi-ma-tieu-yem-yeu-nhat-la-nang-22.html.]
Vừa , Lưu Y Y liền chạy tới một cỗ xe ngựa xa hoa nhưng giản dị, lúc trở về trong tay thêm một chiếc hộp gấm.
“Hôm nay tuy rõ tại khiến Lâm tiểu thư vui, nhưng nếu Lâm tiểu thư tức giận, thì là ở Y Y. Nay Y Y xin nhận , mong Lâm tiểu thư đừng giận Y Y nữa.”
Nói xong, nàng đưa chiếc hộp gấm tới mặt Lâm Chiêu Nguyệt.
Khi Lưu Y Y nâng tay lên, Lâm Chiêu Nguyệt liền trông thấy cổ tay nàng thêm một đôi vòng ngọc phỉ thúy.
Vòng tay nàng nhận , là mấy ngày khi dẫn Lưu Y Y dạo trong tiểu xá, tại một nơi trò đoán đèn, đó là lễ vật dành cho thắng.
Công tử vì giai nhân mà đối thơ, tranh tài giành vòng.
Lúc nàng năn nỉ Tiêu Yểm giúp nàng thắng một , nhưng chịu hạ thi đấu, nên dẫn nàng đến Minh Châu Cư, mua cho nàng mấy món ngọc tinh xảo hơn.
Vậy mà lúc , vòng tay ở tay Lưu Y Y.
Bàn tay giấu trong tay áo của Lâm Chiêu Nguyệt khẽ động.
xem xin chỉ là cái cớ, Lưu Y Y là đang với nàng:
Dẫu nàng sắp gả Đông cung thì ? Dẫu là Thái tử phi thì ? Người Tiêu Yểm yêu nhất vẫn là nàng !
Sắc mặt Lâm Chiêu Nguyệt chút đổi, đưa tay nhận lấy hộp gấm, thản nhiên :
“Vòng tay của trông .”
Lời dứt, Lưu Y Y và Tiêu Yểm đều thoáng sững sờ.
Chuyện nàng từng đòi Tiêu Yểm giúp thắng vòng tay , Lưu Y Y dĩ nhiên rõ. Theo tính tình của nàng, đáng lý ầm lên mới đúng.
Một khi nàng nổi giận, ca ca Yểm sẽ càng chán ghét nàng hơn.
Lưu Y Y vốn đang trông đợi nàng loạn một trận.
Ngay cả Tiêu Yểm cũng thấy đau đầu.
Vừa chỉ vì thấy Y Y vui nên mới giúp nàng đoạt , giờ nếu Lâm Chiêu Nguyệt cũng gây sự, chẳng lẽ mất mặt thêm nữa?
Lâm Chiêu Nguyệt gây chuyện khác hẳn với Lưu Y Y.
Lưu Y Y nhiều lắm cũng chỉ trốn chỗ kín lén vài , nhưng Lâm Chiêu Nguyệt từ nhỏ cưng chiều, một khi nổi nóng là ầm ĩ đến tận trời mới thôi.
Thôi thì, nếu nàng thực sự cái vòng , giúp nàng đoạt một cũng chẳng .
Dù gì nàng cũng là vị hôn thê của – Thái tử phi tương lai!
Chỉ cần nàng an phận, nhà họ Lâm cũng an phận, tự nhiên sẽ cho nàng những gì một Thái tử phi xứng đáng .
“Nếu nàng , Cô gia…”
Tiêu Yểm còn dứt lời, Lâm Chiêu Nguyệt lên tiếng:
“Chiếc vòng hợp với màu da của . Hai cứ từ từ dạo chơi, với tỷ tỷ xin cáo từ .”
Dứt lời, hành lễ với Tiêu Yểm một cái, dắt theo Lâm Vãn cùng nha thị vệ rời .
Nhìn bóng dáng Lâm Chiêu Nguyệt khuất xa, trong mắt nam nhân ánh lên vẻ thâm trầm.