“Đến Thuỷ Tạ Làn Đình, còn nữa, trở về phái âm thầm giám sát Lâm Chiêu Nguyệt.”
“Dạ, điện hạ…”
Cánh cổng lớn khép Thanh Trúc mới nhẹ nhõm thở phào, căng thẳng hỏi:
“Tiểu thư, chứ? Thái tử… gì ?”
Nghĩ đến chuyện xảy trong ngày hôm nay Thanh Trúc vẫn còn kinh hãi trong lòng.
“Ta , còn ngươi?”
“Thhuynh Trúc cũng việc gì, Phong thị vệ chỉ dặn nô tỳ những chuyện xảy hôm nay.”
Lâm Chiêu Nguyệt khẽ gật đầu, căn dặn:
“Chuyện hôm nay, dù là ai cũng thể tiết lộ, rõ ?”
“Dạ Thanh Trúc rõ.”
Thhuynh Trúc đáp lời, nhẹ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Vì sợ tiểu thư lo lắng Thanh Trúc kể việc hôm nay Phong Tín cho nàng uống thuốc độc, đe doạ nếu dám tiết lộ nửa lời về những gì xảy , lập tức sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Trong lòng Lâm Chiêu Nguyệt vẫn còn vướng bận, để ý đến tâm trạng khác thường của Thanh Trúc, chỉ hỏi:
“Phụ và mẫu ?”
“Lão gia và phu nhân đang ở Đông viện đu xích đu.”
Khi Lâm Chiêu Nguyệt đến Đông viện, chỉ thấy một Lâm Thừa Ân và phu nhân ở đó.
Mẫu xích đu, phụ đẩy nhẹ.
Phụ nàng từng xông pha nơi sa trường, nay tuy gần đến tuổi trời định, nhưng hình vẫn vạm vỡ cường tráng, giữ chức vị cao trong triều, khí thế bất phàm, giận tự uy.
“Phụ , mẫu .”
Nghe tiếng gọi của Lâm Chiêu Nguyệt, phu thê hai về phía cổng Đông viện, thấy tiểu nữ nhi, phu nhân vui vẻ gọi:
“Chiêu Chiêu về ?”
Lâm Thừa Ân thấy Lâm Chiêu Nguyệt, sắc mặt chút chán nản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-9-thoai-than-22.html.]
Con khỉ con chẳng chút mắt tình huống gì cả.
Lão phu vất vả lắm mới thời gian ân ái với phu nhân, mà nó điều trở về nhà ngay lúc .
Lâm Thừa Ân cố ý ho khan vài tiếng hiệu, còn ho xong phu nhân véo một cái chỗ mềm bên hông.
“A… phu nhân, đau, đau, đau…”
Chợt nhớ con gái vẫn còn đó, Lâm Thừa Ân lập tức im bặt, miễn cưỡng giữ vững hình tượng mặt con gái.
Lúc Lâm Chiêu Nguyệt cũng nhận khí giữa phụ mẫu điều khác lạ, thường ngày nàng sớm điều mà lui , chỉ là đêm nay…
“Chiêu Chiêu chuyện bẩm với phụ mẫu , Chiêu Chiêu thoái !”
Lời dứt, vạn vật xung quanh tức thì lặng ngắt như tờ.
Nụ mặt phu nhân đông cứng , nhất thời tưởng như nhầm:
“Chiêu Chiêu, con gì?”
“Mẫu , con , con thoái , huỷ hôn ước với thái tử.”
Nữ tử trẻ tuổi ngữ khí kiên định, thần sắc giống như đang đùa.
Lâm phu nhân và Lâm Thừa Ân đưa mắt , thần sắc lập tức nghiêm túc.
Lâm Thừa Ân khẽ nhíu mày, mang theo vẻ bảo vệ con gái, ngay cả cách xưng hô với thái tử cũng bỏ :
“Là thằng nhãi đó bắt nạt Chiêu Chiêu ?”
Lâm Chiêu Nguyệt lắc đầu.
Lâm phu nhân bước xuống từ xích đu, đến bên cạnh Lâm Chiêu Nguyệt, nắm lấy tay nàng, dịu giọng hỏi:
“Chiêu Chiêu, vì cớ gì đột nhiên thoái ?”
Năm xưa, hôn sự chính là do Chiêu Chiêu khổ tâm cầu xin mà . Con bé thể nào dễ dàng huỷ là huỷ, nhất định là xảy chuyện gì đó khiến con bé ủy khuất.
Chuyện trọng sinh quả thực quá mức kỳ quái, càng ít càng . Lâm Chiêu Nguyệt cũng chỉ định cho phụ mẫu mà thôi.
Sau khi bảo Thanh Trúc về phòng , Lâm Chiêu Nguyệt đưa phụ mẫu thư phòng, hít sâu một chậm rãi :
“Phụ , mẫu , nữ nhi mộng thấy một giấc mộng, trong mộng con gả cho thái tử, đó…”