Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 58.1: Lộ tẩy (1)
Cập nhật lúc: 2024-04-10 04:35:52
Lượt xem: 1,509
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu óc Thư Lan Phong như sét đánh, hạ thôi mực trong tay xuống .
Đầu tiên là đối đãi đặc biệt ở hành cung khiến chú ý, tiếp đó là xuất động Cẩm Y Vệ và Thái Y Viện cứu thê tử ông thoát nguy nan... Còn cái dây đeo lưng màu xanh giống như đúc, cùng với mùi thuốc khắp cơ thể cách nào ngó lơ nữa...
Mỗi một chuyện đều thể giải thích hợp lý, nhưng nhiều dấu hiệu như tập trung một chỗ, Thư Lan Phong khó để nghi ngờ.
Ông lén ngước mắt đánh giá vị Hoàng đế trẻ tuổi ngay ngắn ở bàn, dung mạo tuấn tú, cử chỉ nội liễm, ở trong triều nhấc đao hạ đao, ở chiến trường ung dung tự tại, khó thể tưởng tượng một nam nhân mỹ như vây, cùng với con gái nhà ...
Thư Lan Phong dám tiếp tục nghĩ, trong lòng như buộc chặt một tảng đá, ép ông thở nổi, chỉ thể dựa sự nhạy bén của nhiều năm quan mà kiềm chế xuống.
Ông hạ cánh tay xuống, nắm chặt thỏi mực chậm rãi mài nghiên.
Ông lời nào.
Tiểu nội sử giúp Bùi Việt mở lụa gấm , dâng lên bút chu sa ngọc.
Bùi Việt nhận lấy, ở trong tay.
Hắn thấy đáy mắt Thư Lan Phong chợt lóe lên kinh ngạc biến mất. Đêm qua Thư Lan Phong vốn sinh nghi, mắt lẽ là kết luận. Trước giờ Bùi Việt đều từng bối rối giống lúc , vụng trộm với con gái nhà , vặn đối phương bắt .
Hàng mày Bùi Việt cụp xuống, ở trong mắt Thư Lan Phong, vẫn duy trì sự cao thâm khó đoán mà một Hoàng đế nên .
Thư Lan Phong thật sự là nhịn nổi . Nhân lúc Bùi Việt còn động bút, ông cắn răng nghiến lợi hỏi một câu.
“Bệ hạ thương ?”
Bút son trong tay Bùi Việt động, vì , ngửi một tia trào phúng trong giọng của Thư Lan Phong.
Ánh mắt vẫn cố định lụa gấm, sắc mặt hề đổi, trả lời: “Sáng nay tập võ cẩn thận nên cánh tay trật một chút.” Dáng vẻ nhiều lời, bắt đầu hạ bút.
Hắn thể thẳng thắn thừa nhận, cũng cho Thư Lan Phong thấy tâm ý cưới Thư Quân, nhưng mà một khi thừa nhận, chẳng khác nào cho Thu Lan Phong, và Thư Quân quan hệ bí mật. Mặc dù chuyện chuyện gì lớn với một Hoàng đế, nhưng để bất cứ nhược điểm nào với vị cha vợ , càng thể cho ông cơ hội chất vấn Thư Quân. Thư Quân da mặt mỏng, nhất định sẽ đến hỏng .
Thư Lan Phong xong lời , vẫn dễ chịu chút nào, biểu cảm của Bùi Việt càng sơ hở, trong lòng ông càng thêm chắc chắn.
khi chắc chắn .
Cho dù Hoàng đế thừa nhận , một khi đ.â.m thủng lớp cửa sổ giấy , nữ nhi thể cung.
Thư Lan Phong tuyệt đối thể đưa nữ nhi mỏng manh chốn hoàng cung ăn thịt . Cho nên ông giả vờ như xảy chuyện gì, thừa dịp Hoàng đế còn hạ chỉ, nghĩ biện pháp đối phó.
Vì thế, Thư Lan Phong chỉ quan tâm hỏi một câu, mài mực xong thì lui sang một bên.
Quân thần hai giữ kín tâm tư, cùng ăn ý mà rõ.
Tôn Tế Tửu Hoàng đế thương, bày tỏ lo lắng, tỉ mỉ hỏi nguyên do, khẩn cầu Hoàng đế yêu quý , Bùi Việt mim đối phó vài câu.
Một phong thư tay xong, đưa cho Thư Lan Phong, đôi tay Thư Lan Phong nhận lấy, dáng vẻ cung kính chút sai sót nào.
“Thần cáo lui.”
Nhìn bóng dáng hai Thư Lan Phong lui , đáy lòng Bùi Việt trống rỗng. Biểu cảm của Thư Lan Phong một chút vui mừng nào khi nữ nhi Hoàng đế sủng ái, thậm chí một tia vinh hạnh cũng , cũng nghĩa là Thư Lan Phong để Thư Quân cung.
Bùi Việt đau đầu xoa xoa thái dương, ý thức thể sự việc sẽ tương đối khó giải quyết.
Một đêm Thư Lan Phong hồi phủ, ông uống mấy bình , vực dậy tinh thần tiếp tục ở Tàng Thư Các tìm công văn hồ sơ, một trích lục thư mục cần thiết , đó giao cho tiểu nội sử giúp ông tìm sách. Ông bận rộn suốt đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng, tuyết ngừng rơi, ông mới dọn dẹp đồ đạc rời khỏi Tàng Thư Các.
Khi cung thấy xe ngựa Thư gia ở bên ngoài Tây Hoa Môn chờ. Thư Lan Phong ông tâm trạng nặng nề lên xe ngựa, đôi tay tay đan ở bên trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Một đêm ngủ, thể ông cực kỳ mà ý thức vô cùng tỉnh táo.
Hoàng đế mới đề bạt em vợ kinh, đổi cảnh tam phòng và Tô gia, tiếc tạo ân tình. chuyện lấy hạnh phúc thậm chí là tính mạng của nữ nhi để đánh đổi, Thư Lan Phong đồng ý. Ông tin rằng nếu em vợ hiểu chân tướng, nhất định cũng sẽ lựa chọn giống như ông.
Cho dù thế nào, khi Hoàng đế hạ chỉ, ông thử phản kháng một .
Sau nửa canh giờ, xe ngựa định vững chắc đến cửa lớn Thư gia. Lúc Thư Lan Phong xuống xe, một luồng gió lạnh xông mũi, ông quanh bốn phía thì phát hiện, ở thời điểm cả con phố đều đóng băng như thế , ngõ nhỏ phía Thư gia dọn dẹp sạch sẽ. Bản tính hạ nhân Thư gia như thế nào, Thư Lan Phong hiểu rõ, thể một đường thông suốt hồi phủ, nhất định là Hoàng đế dặn dò tư binh, tạo điều kiện thuận lợi cho Thư gia. Thư Lan Phong lắc đầu xuống xe, tiên hậu viện thỉnh an buổi sáng lão thái thái, đó trở tam phòng. Đi ngang qua phòng ngoài, ông theo bản năng liếc mắt sân viện Thư Quân một cái, hỏi thủ vệ bà tử.
“Tiểu thư ?”
Bà tử trả lời: “Tiểu thư tỉnh trong chốc lát, lúc sáng uống một chút cháo ngủ.”
Thư Lan Phong gì, đến chính viện tắm gội rửa mặt trở phòng. Đã là giờ Tỵ canh ba, Tô thị sớm thức giấc, dựa giường vớ cho ông. Thư Lan Phong sợ bà mệt, khuyên nhủ.
“Quân Nhi cho ít, nàng cũng đừng phí sức cái nữa.”
Tô thị mỉm , giữa hàng lông mày vẫn còn vẻ như khi còn trẻ: “Không là do nhàn rỗi quá ?”
Thư Lan Phong nhớ tới nữ nhi yếu ớt, Thiên tử dụ dỗ khâu vá cho , da đầu tê rần, ông im lặng một lát, với thê tử.
“Lúc sợ nàng lo lắng, một chuyện cho nàng . Đã nhiều ngày Quân Nhi đây đều là cảm lạnh, mà thật là con bé ngã.”
Tô thị trượt cây kim một cái, đ.â.m lòng bàn tay, hốt hoảng : “Nghiêm trọng lắm ? Bây giờ ?”
Thư Lan Phong thấy sắc mặt thê tử kinh hoảng, vội vàng trấn an: “Không chuyện lớn, nàng đừng hoảng hốt. Hai ngày nay hơn nhiều, nếu cũng dám cho nàng .”
Trái tim Tô thị rơi xuống, nước mắt chảy : “Thiếp chứ đứa nhỏ ngày thường khỏe mạnh, mà mấy ngày liền tới chính viện. Đơn ma ma là cảm lạnh, còn để ý lắm. Không , xem con bé.”
Thư Lan Phong ngăn : “Đừng nóng vội, là thế , bảo Đơn ma ma mang theo đưa con bé đến chính viện, bận rộn nhiều việc, trở về sẽ nghỉ ngơi trong thư phòng, phiền hai con.”
Tô thị lộ ý : “Cũng , lão gia thiệt thòi chút.”
Bà căn bản Thư Lan Phong tính toán khác, Thư Lan Phong tiếp, lưng gọi Đơn ma ma đưa Thư Quân đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-58-1-lo-tay-1.html.]
Khoảng đầu buổi trưa, Thư Quân ngủ đến mơ màng bà tử nha đưa chính viện. Mấy ngày gặp mẫu , Thư Quân vô cùng nhớ bà, đến chui lòng bà nũng một lúc. Tô thị chỉ lo xem xét vết thương nàng đau lòng gọi bảo bối.
Thư Lan Phong thất thần nữ nhi trong chốc lát, đêm qua ông trắng đêm ngủ, mắt chịu đựng nổi, dặn dò hạ nhân dọn bàn, với Thư Quân.
“Kế tiếp con ngủ cùng với , cha thư phòng nghỉ ngơi.”
“Hả?” Thư Quân theo bản năng sửng sốt.
Thư Lan Phong nheo mắt nàng. Nếu là đây nàng sẽ vui mừng bao nhiêu, bây giờ là phản ứng kiểu , thể thấy là vui.
“Sao , con ở cùng ?” Tô thị là đầu tiên phản ứng, lắc lắc Thư Quân.
“Dạ, , đương nhiên nữ nhi ...” Thư Quân bồn chồn trong lòng, miễn cưỡng lộ nụ . Nàng sợ Tô thị phát hiện lập tức nhào lòng bà, Tô thị nàng cho cả ngứa ngáy, xoa đầu nàng.
Thư Lan Phong ngoài, nửa đường, thấy Thược Dược bưng sọt thêu trong, ông bỗng nhiên gọi nàng .
“Đợi .”
Thược Dược vội vàng ngừng bước chân, trở thỉnh an Thư Lan Phong: “Lão gia, ngài gọi nô tỳ việc ?” Thư Lan Phong thoáng qua chính phòng, tránh đến góc hành lang chuyện: “Hậu viện nhiều , thiếu một ngươi cũng ít. Hôm nay cho ngươi thư phòng ở ngoại viện quản chuyện nước.”
Thược Dược là hỏng việc, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống ‘bịch’ một tiếng, nghẹn ngào :
“Lão gia, nô tỳ sai , ngài chuyện gì cứ phạt nô tỳ mấy gậy, hoặc là trừ bạc của nô tỳ cũng . Ngàn vạn xin đừng để nô tỳ rời khỏi tiểu thư.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Đương nhiên Thư Lan Phong Thư Quân Thược Dược , chẳng qua là ông doạ một chút thôi, sắc mặt lạnh nhạt nay từng .
“Ngươi ở bên cạnh Quân Nhi cũng . Thứ nhất, giữ kín miệng, bậy một chữ, thứ hai, nhớ kỹ ai mới là chủ tử của ngươi.”
Thược Dược như sét đánh ngang tai, cả quỳ sụp xuống, dập đầu mặt đất: “Nô tỳ rõ.”
Mỗi ngày Thược Dược đều thấp thỏm bất an, sợ một ngày nào đó sự việc bại lộ. Hiện giờ Thư Lan Phong chuyện của Thư Quân và Hoàng đế, Thược Dược dỡ xuống gánh nặng, đôi mắt ngập nước dập đầu mấy cái vang dội.
“Nô tỳ theo lão gia sắp xếp tất cả, nhưng mà xin lão gia đừng trách tiểu thư. Tiểu thư cũng là còn cách nào.”
Sao Thư Lan Phong nữ nhi cách nào chứ! Tiểu cô nương ngốc nghếch , nhất định là thấy Hoàng đế cứu Tô thị, mới quyết tâm dùng cả đời của để báo đáp.
“Đi hầu hạ , tiên đừng lộ .” Ông cau mày bên ngoài viện.
Thược Dược vội vàng lau mắt, một nữa ôm cái sọt chính phòng.
Một ngày tới tâm trạng Thư Quân , thật sự nàng cũng nhất định gặp Bùi Việt, chỉ sợ ban đêm chạy đến. Sau khi dùng cơm trưa, thừa dịp Tô thị nghỉ ngơi, Thư Quân bảo Thược Dược nghĩ cách đưa tin tức ngoài. Thược Dược ngoài mặt đồng ý, dám hành động. Thư Lan Phong dặn dò nàng mặc kệ, nàng xem như mắt như mù.
Thư Lan Phong ngủ một giấc đến lúc lên đèn, khi ông hậu viện thấy nữ nhi dựa giường La Hán thẫn thờ, Đơn ma ma bưng ghế gấm ở mặt nàng, cầm một lọ thuốc mỡ, xoa bóp cho Thư Quân.
Thư Quân thần sắc uể oải, thỉnh thoảng còn nhíu mày.
Thư Lan Phong chậm rãi dạo bước đến bên cạnh nàng, cúi khẽ hỏi: “Đơn ma ma xoa thoải mái như ?”
“Vâng.” Thư Quân cần nghĩ ngợi gật đầu, chợt hồn: “Không , cha...”
Thư Lan Phong nữ nhi rơm rớm , một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng còn.
Không sai!
Nam nhân đêm hôm khuya khoắt lẻn khuê phòng nữ nhi, giúp nữ nhi chữa thương chính là đương kim Thánh thượng.
Thư Lan Phong ở đối diện Thư Quân, đỡ trán, tâm tình phức tạp xưa nay từng .
Đường đường là Hoàng đế mà tới xoa bóp chân cho tiểu cô nương, thật đúng là để ý thể diện. Thư Lan Phong nên khấu tạ thiên ân là nên tức giận.
Thư Quân thấy vẻ mặt đen thui, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng. Gần đây nàng vẫn luôn do dự tìm cơ hội rõ chuyện với phụ , mỗi khi sắp đến bên miệng chút chần chờ, hoặc là tự tin với phụ nàng sẽ cung , hoặc là tham lam ở trong nhà yên thêm một chút. hiện giờ phụ hỏi câu , thể thấy là nghi ngờ nàng lén lút gặp nam nhân.
Thư Quân hít vài khí lạnh, gạt nước mắt, với Đơn ma ma: “Ma ma, phiền tránh một lúc, chuyện với cha.”
Nàng còn xong, Thư Lan Phong đưa tay ngăn cản: “Không, con cần gì hết, cha cũng .”
Thư Lan Phong dậy gian giữa phía Đông phòng Tô thị, lúc ngang qua bên cạnh Thư Quân, giọng chậm : “Con ngoan, của con, tất cả cứ giao hết cho cha.”
Đêm càng khuya, trong lòng Thư Quân càng bất an, gió bắc gào thét thổi qua, thổi đến song cửa sổ rung động rào rào. Nàng sợ Bùi Việt màng gió tuyết chạy tới tìm nàng, mặc dù nàng là nữ tử trong nhà rành thế sự, cũng hiểu cửa ải cuối năm là thời điểm trong triều bận rộn nhất. Ban ngày dốc hết sức lực, ban đêm còn hứng gió lạnh tới một chuyến, Thư Quân tưởng tượng, trong lòng nhói đau.
Tô thị vốn nhạy bén, đương nhiên phát hiện hôm nay trượng phu và nữ nhi đúng. Bà ôm Thư Quân trong ngực, nhẹ nhàng trấn an nàng: “Quân Nhi, con và cha việc gạt ?”
“Sao thể?” Thư Quân đỏ mắt ngước bà từ frong ngực: “Cha trúng một chịu tới cửa con rể, nhưng nữ nhi đồng ý.” Đây là lý do thoái thác mà cha con hai bàn bạc.
Tô thị , bắt đầu dò hỏi nam tử là phương nào, giọng điệu của bà vô cùng mềm mại giống như khúc hát ru, ý thức Thư Quân dần dần hỗn độn, mơ mơ màng màng .
“Hắn vô cùng ... Tính tình trầm ...”
Tô thị càng càng cảm thấy buồn , xoa xoa ngọn tóc nữ nhi: “Chẳng lẽ con đang mê sảng , đời còn nam nhân như ?”
“Có mà...”
“Đã như , vì con đồng ý?”
Thư Quân ngủ mất.
Bùi Việt thật sự tới Thư gia, lúc nửa đêm ở giữa mênh m.ô.n.g gió tuyết. Hắn rõ Thư Lan Phong sẽ để gặp Thư Quân, vẫn tới, là với Thư Quân.
Hắn nuốt lời.
Cũng sẽ nuốt lời.