Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 63: Ngày Đại Hôn
Cập nhật lúc: 2024-04-11 02:12:24
Lượt xem: 1,729
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thánh chỉ lập hậu của Bùi Việt giáng một đòn thật mạnh Lý gia, cũng đánh triều thần một cái trở tay kip.
Có quan viên chấp nhận, cũng lão thần tỏ vẻ bất mãn giống như Thượng Thư Lễ Bộ, cho rằng cho dù là gia thế tính cách thì Thư Quân đều kém xa vị trí quốc mẫu. Bùi Việt ngoảnh mặt ngơ, chỉ dặn dò Cẩm Y Vệ điều tra rõ vụ án của Lý gia. Tô Triều Sơn cũng quyết đoán đem chứng cứ Lý gia xâm chiếm đất đai trình lên tam tư, thêm ba ngày tam tư hội thẩm, chứng cứ phạm tội của Lý gia và Tề Tranh xác định.
Lý gia rơi đài, Tả Tướng Cố Vân Sinh cũng dính líu tranh chấp đảng phái, rơi kết cục bại danh liệt.
Trong triều đang thương nghị nào sẽ kế vị Tả Tướng, Bùi Việt sấm rền gió cuốn xoá luôn Trung Thư Tỉnh, huỷ bỏ vị trí Thừa Tướng, Thượng Thư lục bộ trực tiếp do Hoàng đế quản lý. Trung Thư Tỉnh bao trùm phía lục bộ nay sụp đổ, trong triều chợt xuất hiện tình thế hỗn loạn trăm năm từng , bá quan văn võ sôi nổi bàn luận, nên đối phó thế nào.
Triều thần đoán hướng gió của Hoàng đế, dứt khoát tiếp tục hướng mũi nhọn về phía Thư Quân. Đêm đó Bùi Việt xong chiếu thư giao cho Lưu Khuê, Lưu Khuê lập tức Trung Thư Tỉnh tìm Cố Vân Sinh đóng dấu, cho nên, dù triều thần đánh giá thế nào, việc Thư Quân trở thành Hoàng hậu là ván đóng thuyền. Nếu Hoàng hậu chọn thể động , như chỉ thể tìm một cửa đột phá khác mà thôi.
Triều thần vui khi Hoàng đế độc sủng nữ nhi Thư gia, ý đồ đưa nữ nhi cung củng cố quyền thế, dâng tấu sớ cho Hoàng đế, đưa đề nghị lúc Hoàng đế đại hôn thì đồng thời nạp luôn bốn phi tần cung. Sau đó kèm theo danh sách, đều là những chọn hoàng phi.
Trong cũng quý nữ thế gia Thôi Phượng Lâm.
Đêm khuya Bùi Việt chống trán dựa ngự án chợp mắt, Lưu Khuê hầu hạ ở bên cạnh, sổ con lập phi chồng chất như núi mà đau cả đầu. Ông đang định dọn dẹp ném hết đống sổ con , Lận Tuân từ bên ngoài rảo bước nhanh chóng tiến lên, đến chỗ bình phong, thoáng Bùi Việt đang nghỉ ngơi, vội vàng thả chậm bước chân, cùng Lưu Khuê trao đổi ánh mắt.
Lưu Khuê nhẹ nhàng , lôi kéo Lận Tuân tới ngoài cửa.
“Chuyện gì mà vội như ?”
Ánh mắt Lận Tuân trầm xuống: “Hôm nay giờ ngọ thẩm vấn Lý Anh, Lý Anh cung khai, là Thôi Phượng Lâm tham dự vụ án của Hoàng hậu, là nàng chủ ý để Lý Anh bắt cóc nương nương uy h.i.ế.p Tô đại nhân.”
Lưu Khuê kinh hãi: “Sau đó thì ?”
Lận Tuân lạnh: “Ta truyền Thôi Phượng Lâm đến Bắc Trấn Phủ Tư. Vị Thôi cô nương cực kỳ lợi hại, nàng thừa nhận từng gặp Lý Anh ở lâu, chịu thừa nhận là khởi xướng, chỉ Lý Anh cắn bậy. Ta lấy chứng cứ trị tội nàng , lúc mới tới hồi bẩm bệ hạ.”
“Hơn nữa, nàng yêu cầu diện thánh.”
Lúc , trong Ngự Thư Phòng truyền đến giọng trầm thấp của Bùi Việt.
“Vào .”
Hai vội vàng một đường , Lận Tuân bẩm báo sự việc.
Bùi Việt chậm rãi mở nắp chén nhấp một ngụm, mặt bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhẹ giọng . “Triệu nàng đến điện Phụng Thiên.”
Lận Tuân ngoài truyền tin tức, Lưu Khuê ôm hết những sổ con trong ngực, ấp a ấp úng hỏi Bùi Việt.
“Bệ hạ ngài xem đống sổ con nên xử lý như thế nào? Trong triều bàn luận nhiều , chuyện để lâu sẽ bất lợi với nương nương. Thật lão nô một ý tưởng to gan...”
Bùi Việt hờ hững lật xem bản cung khai mà Lận Tuân đưa tới: “Nói .”
Lưu Khuê chấp thuận, vội vàng cúi thấp , trịnh trọng :
“Tiền triều một vị Thư Thái phó, là một giỏi văn chương, hiểu sâu rộng. Nương nương của chúng trùng hợp trùng chi trùng họ, bằng mượn tên tuổi để cho nương nương nhận là hậu nhân của Thư Thái phó, thổi thêm chút lời sấm tiên tri, trợ sức cho nương nương.”
Bùi Việt nhấc mí mắt lên, mặt mang sắc lạnh: “Không cần, nàng là kiểu nào, trẫm cưới kiểu đó. Nàng cần đổi vì bất kỳ kẻ nào, cũng cần xu nịnh ai”
Lưu Khuê ngừng , vội vàng đánh miệng mấy cái: “Đều do lão nô lỡ lời.”
Bùi Việt ông, “Làm thế nào để bình tranh luận trong triều, trẫm hiểu rõ. Ngươi cần lo lắng.”
“Ôi, ôi, ôi, bệ hạ minh.”
Qua hai khắc, Lận Tuân đưa Thôi Phượng Lâm đến.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Bùi Việt cũng thấy nàng , cho đặt ở giữa một bức bình phong, để Thôi Phượng Lâm quỳ gối bên ngoài bình phong.
“Vì ngươi gặp trẫm?”
Thôi Phượng Lâm mặc áo trơn, cách bình phong bóng dáng mơ hồ phía bên , thấy rõ mặt , nhưng thể hình dáng cao lớn tuấn tú của . Nàng lầm bầm.
“Bệ hạ, Lý Anh bôi nhọ thần nữ, Lận đại nhân tin thần nữ, thần nữ chỉ thể cầu kiến bệ hạ. Thôi gia vẫn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, mong rằng bệ hạ đừng dễ dàng tin Lý Anh.”
Đêm dài, Bùi Việt bận rộn triều vụ một ngày, cực kỳ mỏi mệt, nhéo giữa mày.
“Ngươi vì trẫm gặp ngươi ? Không ngươi ỷ việc chứng cứ thì trẫm trị tội của ngươi ? Vậy hiện tại trẫm cho ngươi một lý do, Thôi thị vô lễ ngự tiền, đủ để trẫm mạng của ngươi ?”
Thôi Phượng Lâm hoảng hốt, lập tức thức thời mà dập đầu xuống.
“Bệ hạ, là xúi giục Lý Anh đối phó Tô Triều Sơn. Ý của là giúp đỡ ngài dọn dẹp Lý gia, cung cấp cho ngài lý do trị tội Lý gia.”
Nam nhân bên trong bình phong vẫn ngẩng đầu, “Vì như ?”
Lông mi Thôi Phượng Lâm run lên, á khẩu trả lời .
Cho tới nay, Bùi Việt trong mắt nàng là gì , là nam nhân cho dù bất kỳ thời điểm nào cũng cảm xúc chi phối. Nói trắng , nàng tự nhận là cùng một loại với Bùi Việt. Nàng thể hiểu việc Bùi Việt thích Thư Quân, nam nhân mà, ai thể thờ ơ đối với giai nhân khuynh thành tuyệt sắc . Chỉ là nàng ngờ Bùi Việt yêu thích Thư Quân đến nỗi lập nàng Hoàng hậu.
Lợi dụng Thư Quân diệt trừ Lý Anh, cho Bùi Việt một con d.a.o nhỏ, một mũi tên trúng ba con nhạn. Đáng tiếc nàng đoán sai vị trí của Thư Quân ở trong lòng Bùi Việt, cũng nghĩ tới Thư Quân mà thể thoát khỏi miệng hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-63-ngay-dai-hon.html.]
Hiện giờ chiếu thư lập Hậu hạ, bàn tính của nàng thất bại, tâm sự càng vẻ chật vật.
Thôi Phượng Lâm chậm rãi hít sâu một , lộ chua xót: “Thần nữ chỉ cha trợ giúp bệ hạ một tay.”
“Phải ?” Bùi Việt ở ngự án chậm rãi nhếch khóe môi lên: “Ngươi trợ giúp trẫm, là lấy Hoàng hậu cờ tế?”
Thôi Phượng Lâm nghẹn họng: “Bệ hạ, ...”
Bùi Việt ngắt lời nàng : “Ngươi ngờ trẫm xem trọng nàng đến như , cho rằng trẫm m.á.u lạnh vô tình, nguyện ý hy sinh một nữ nhân để đối phó Lý gia?”
Hai vai Thôi Phượng Lâm khẽ run, nuốt quả đắng, cúi mặt xuống .
“Thần nữ suy nghĩ chu , bằng bệ hạ quyết định nhanh chóng, lấy một phong chiếu thư lập hậu đặt sẵn chỗ c.h.ế.t cho Lý gia, so với bệ hạ bày mưu lập kế, thần nữ chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ mà thôi.”
Bùi Việt mang vẻ mặt trào phúng: “Ngươi cố tình lấy bản so sánh với trẫm, là đang bóng gió?”
“Câu , ngươi cho trẫm thấy ngươi lòng trí tuệ, cho trẫm, chỉ như ngươi mới thể Hoàng hậu, mới thể cùng trẫm sánh vai? Câu , là nhắc nhở trẫm, trẫm nên cảm tạ ngươi cho để trẫm trị tội của ngươi?”
Thôi Phượng Lâm á khẩu trả lời .
Hắn thấu nàng , Thôi Phượng Lâm cũng cảm thấy khổ sở, ngược một tia vui mừng khó thành lời. Trên đời thể đáng giá để nàng cúi đầu cũng chỉ mà thôi.
Vì thích Thư Quân chứ?
Đáng tiếc, kết cục định.
Giọng Bùi Việt lạnh nhạt gần như vô tình, “Thôi thị, mục đích chân chính của ngươi, đều là vì giúp trẫm, mà là một mũi tên b.ắ.n hai con chim. Diệt trừ Lý Anh và Hoàng hậu, tội thể tha thứ.”
“Người , nhốt chung Thôi Phượng Lâm và Lý Anh một chỗ, luận xử cùng tội. Thượng Thư Hộ Bộ - Thôi Minh Tu buộc cách chức điều tra.”
Thôi Phượng Lâm mềm nhũn cả , ngã mặt đất. Nàng đẩy Lý gia , nhưng đồng thời cũng đầy chính , cách nào chịu nổi đả kích , hai mắt nàng dần dần mất tiêu cự, hôn mê bất tỉnh.
*
Đột nhiên mất mấy vị to, triều đình chấn động, hoảng loạn, cũng ngo ngoe rục rịch, Bùi Việt nhạy bén, trong giai đoạn hạ chỉ thành lập Nội Các, thăng chức bốn đến năm đại thần từ tam phẩm trở lên nắm giữ quyền lực, chuyện rung chuyển cả triều đình.
Những thần tử ban đầu công kích phận Hoàng hậu, loạn Hoàng đế nạp phi lập tức ngừng . Nếu lúc còn bức ép đế thì đừng nghĩ đến chuyện Nội Các, ai nấy đều lo sợ bản chậm một bước, dâng thư dâng sớ tiếp nối liên tục chúc mừng Đế Hậu tân hôn hạnh phúc, tỏ lòng trung thành.
Bùi Việt đúng lúc đề bạt các thần tử uy tín năng lực Nội Các, đợi đến khi sóng gió trong triều bình là hai tháng .
Trong hai tháng , quan viên Lễ Bộ tới Thư gia hạ sính lễ, tiên đưa mũ phượng triều phục qua, đại hôn Đế Hậu chuẩn thỏa đáng, chỉ đợi hôn kỳ ngày 18 tháng 5 đến. Dựa quy củ, trong cung sẽ sai ma ma đến phủ nhưng Bùi Việt vì hạn chế Thư Quân, dẹp bỏ bộ tập tục cứng nhắc xưa cũ, cho nên Thư Quân chuẩn hôn sự nhưng cũng tự do tự tại.
Tới gần hôn kỳ, trong lòng Thư Quân thấp thỏm tăng theo từng ngày, khát khao đối với chuyện , càng nỗi phiền muộn vì sắp rời khỏi nhà.
“Cha, , đợi nữ nhi xuất các, hai hãy về quê chọn một bé trai trong tộc thừa kế .”
Từ lúc Thư Quân phong Hoàng hậu, mượn ngọn gió đông quá nhiều, các phòng Thư gia đều cố ý vô tình qua với Tô thị, đưa hài tử của nhi tử tam phòng.
Tô thị và Thư Lan Phong trải qua chuyện Thư Quân mất tích một , chỉ ngóng trông hài tử bình an, đối với những chuyện khác cũng để ý.
Thư Lan Phong xua xua tay: “Việc con cũng đừng quan tâm, và mẫu con bàn bạc, đời cứ trôi qua như , c.h.ế.t như đèn tắt, ai còn để ý dâng hương đốt vàng mã . Nếu nuôi thêm một hài tử, tinh thần và sức lực của mẫu con đều sẽ kiệt quệ, bằng hai chúng chậm rãi sống qua ngày.” Tô thị cũng gật đầu: “Nuôi một hài tử huyết thống, còn bằng dựa cháu ngoại thật sự của chúng . Con ở hoàng cung , cha ở ngoài cung sẽ chỗ dựa.”
Thư Quân thấy bọn họ quyết định chủ ý, cũng nhiều, cọ cọ trong lòng mẫu , ôm cánh tay phụ , nửa miễn cưỡng nửa là nũng, “Vậy nữ nhi sẽ cung thường xuyên để thăm hai .”
Tô thị sờ đầu nàng tiếp, đường cửa cung sâu như biển, ai sẽ ? Hôn kỳ càng gần, cảm xúc vợ chồng hai càng thêm ủ rũ, mấy câu cứ dặn dặn , lỗ tai Thư Quân mọc kén luôn .
Ngày đó Thư Quân xuất giá, trời cao xanh trong, pháo nổ tưng bừng, ngoài cửa Thư gia, văn võ triều thần ấn ban chia , năm vị nhất phẩm mệnh phụ cầm tay tới chính viện nghênh đại giá của Hoàng hậu.
Thư Lan Phong mặc hỉ phục đỏ thắm ở nhà chính, theo nữ nhi kéo váy đuôi phượng, chậm rãi biến mất ở góc hành lang trong vòng vây của nhóm phụ nhân. Ông xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, thu hồi ánh mắt, “Quân nhi , trong phòng vẻ trống vắng.”
Tô thị thất thần một lúc, cũng theo nơi xung quanh. Liếc mắt qua, bà như thấy góc nào cũng tiếng vui vẻ của con gái, hốc mắt khỏi đau xót: “Chứ nữa!”
Hai vợ chồng im lặng một lúc lâu, Thư Lan Phong càng nhớ trong lòng càng trống rỗng, đến cuối cùng nhịn nghẹn ngào nức nở.
“Quân nhi của chúng còn nhỏ, mới 17 tuổi. Bệ hạ chín chắn, mong đừng bắt nạt Quân Nhi của chúng .”
Tô thị thấy trượng phu , cũng lây nhiễm, rơi lệ theo: “Chắc ! Bệ hạ coi trọng Quân Nhi như thế, thể bắt nạt con bé chứ? Không ông Thái Thượng Hoàng triệu kiến ông, hứa hẹn bệ hạ nạp phi ?”
Thư Lan Phong là ngừng . Ông liên tục lau nước mắt: “Ta việc ..”
Tô thị thấy sắc mặt Thư Lan Phong lúng túng, lúc mới hiểu rõ ông đang lo lắng việc gì.
“Ui nha, xong !”
Tô thị đột nhiên vỗ bàn, gấp đến độ qua phòng trong: “Ta quên một chuyện quan trọng.”
Thư Lan Phong bà dọa, mắt vẫn còn treo ở mí mắt, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?” “Ta....” Tô thị đau khổ hung hăng vỗ trán mấy cái: “Đêm qua dặn dò mấy trăm , lăn qua lộn , cứ cảm thấy quên cái gì! Giờ phút mới nhớ , căn bản quên dạy Quân Nhi chuyện động phòng .”
Thư Lan Phong ngẩn ngơ.