Khi lời từ chối  đến môi,   đột nhiên khẽ .
 
“Được thôi.”  nhận lấy bài tập của    nhét  cặp sách. Trước khi ,  mỉm   một câu: “Vì  định  quán net,  thì  gọi tài xế   đây.”
 
Nhà chúng   một tài xế, là do hai vị phụ  thuê để chở hai chị em chúng   học.  Lâm Tuân luôn dùng đủ  cách để gọi riêng tài xế , mỗi  đều bắt   chen chúc  xe buýt.
 
Dứt lời,  ôm cặp sách  ba chân bốn cẳng chạy mất.
 
“Này! Lê Giao Giao!”
 
Phía , giọng điệu giận dữ đến phát điên của Lâm Tuân truyền đến.
 
Về đến nhà,   đang ngẩn   chằm chằm mâm cơm đầy ắp.
 
 ném cặp sách xuống   tới: “Mẹ, dượng Lâm vẫn  về ạ?”
 
“Chưa con.” Mẹ  lắc đầu,  đó   về phía  : “Lâm Tuân  ,  thằng bé   cùng con?”
 
 vô cảm  xuống bàn ăn: “Cậu   net chơi game .”
 
Mẹ  kinh ngạc mở to mắt. Trước đây, mỗi  Lâm Tuân trốn đến quán net và phòng game,  luôn giúp   che đậy.
 
 rửa tay xong định ăn cơm thì    vỗ tay : “Đừng vội, đợi bọn họ về .”
 
Vừa , bà   gọi điện cho Lâm Tuân và dượng Lâm.  gọi mấy cuộc đều  ai nhấc máy, sắc mặt bà cũng ngày càng khó coi.
 
  chút biểu cảm ,  đó : “Mẹ đừng đợi nữa.”
 
“Con đói thì ăn  , phần cơm còn  con cứ để  bếp hâm ,   khó chịu,   phòng nghỉ ngơi  đây.”
 
Mẹ  day thái dương, thở dài   phòng.  ba đũa  ăn xong cơm,  mâm cơm thịnh soạn gần như  động đũa,  suy nghĩ hai giây  bưng đĩa  về phía thùng rác.
 
Lâm Tuân về nhà lúc mười một giờ đêm. Cậu  rón rén   bếp, mở  , nhưng   bất kỳ thứ gì để ăn, thế là   lập tức nổi giận: “Cô Lê!”
 
“Cậu gào cái gì?”   ngáp  nhíu mày bước , chặn lời Lâm Tuân: “Nửa đêm nửa hôm mà  kêu gào như gọi hồn .”
 
Cậu  trợn mắt  , lông mày gần như nhướng đến tận trời: “Hôm nay  cô  nấu cơm ,  trong bếp   gì để ăn hết ?”
 
 ừ một tiếng, nhàn nhạt trả lời: “Bà  nấu  đấy chứ!”
 
“Thế cơm ?”
 
“Trong thùng rác.”
 
Lâm Tuân  thể tin nổi,   mở thùng rác  , quả nhiên tất cả đồ ăn đều  đổ  trong.
 
Cậu  chỉ  thùng rác, mặt xanh mét: “Cô đổ ?”
 
“ .”
 
“Tại ?”
 
“Đến giờ ăn  về thì trách ai ,  nghĩ đây là nhà  là nhà hàng?”
 
 thản nhiên lấy một hộp sữa từ tủ lạnh   cho  lò vi sóng hâm nóng. Trong lúc chờ đợi,  thích thú ngắm  vẻ mặt như thể  nuốt  ruồi của Lâm Tuân.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-vut-bo-dao-duc-toi-thay-nhe-nhom-han/chuong-2.html.]
“Mẹ kiếp, cả ngày nay   ăn gì, thế mà cô  đổ hết bữa tối!”
 
Lâm Tuân tức đến mức chửi bới ầm ĩ.
 
Ngay  đó,  lấy chiếc giẻ dính nước rửa bát nhét  miệng  .
 
“...Cô  gì cái quái gì ?” Cậu  chất vấn  bằng giọng lầm bầm  rõ.
 
 : “Miệng  dơ quá, rửa .”
 
Dưới ánh mắt giận dữ đến tột độ của Lâm Tuân,  bưng ly sữa  hâm nóng, chầm chậm lắc lư  về phòng.
 
Lâm Tuân tức giận giật phăng cái giẻ xuống,  lau miệng  trừng mắt   đầy hung tợn: “Lê Giao Giao,  cô dám đối xử với  như ?”
 
   đến cửa phòng,   thì  nghiêng , tựa  khung cửa,  đó  một cách hờ hững: “Ồ,  thì ? Thật sự   thì  cứ báo cảnh sát .”
 
Lâm Tuân   chọc tức đến mức cả đêm  ngủ . Ngày hôm ,   với hai quầng thâm mắt to đùng, vẻ mặt xám xịt  bên bàn ăn.
 
“Trứng ốp la ư? Cô Lê,   cháu   là cháu  ăn trứng  ?”
 
Cậu  kén cá chọn canh, đập đũa xuống bàn   đó bày  vẻ mặt khó chịu.
 
“Xin  con,  quên mất .” Mẹ  thở dài.
 
  đến bàn ăn  xuống, ném xấp bài tập Lâm Tuân đưa  xuống  mặt  : “Cậu   tự  ? Cậu nghĩ   là  giúp việc của  ?”
 
Lâm Tuân đối diện với ánh mắt lạnh lùng của , nhíu mày: “Mới sáng sớm mà cô  ăn  thuốc nổ  ?”
 
“ , nên  đừng  chọc , cẩn thận  cho  nổ tung đấy.”
 
“...”
 
Thấy thời gian  còn sớm, Lâm Tuân nhét bài tập  cặp sách  vội vàng chạy  ngoài tranh tài xế với .
 
Buồn  c.h.ế.t  , bây giờ   tận 50 triệu tệ cơ mà, thừa tiền để bắt taxi.
 
Trước khi  khỏi nhà,   vẻ mặt tiều tụy của   nhướn mày hỏi: “Tối qua dượng Lâm  về nhà ?”
 
Mẹ   sững sờ: “Ừm…”
 
Có lẽ thấy sắc mặt   , bà nhẹ giọng biện bạch  ông : “Tối qua ông   gọi điện cho ,  là  ăn với khách hàng, muộn quá nên nghỉ  bên ngoài, còn  video khách sạn cho  xem,   vấn đề gì  con.”
 
“Video ?”
 
Mẹ  là một  phụ nữ yếu đuối, xưa nay   chính kiến, dượng Lâm  gì thì bà tin nấy.
 
Bà đưa điện thoại sang,  chỉ liếc  qua. Video   cảnh căn phòng khách sạn, đúng là chỉ   ông . Chỉ là… Một góc tủ giày lộ , rõ ràng  hai đôi giày.
 
Đến lớp,    lượt nộp bài tập.  phụ trách thu bài tập tiếng Anh. Mấy đứa lười biếng  thâm niên trong lớp đáng thương  :
 
 “Giao Giao, tối qua lúc về nhà  cảm thấy  khỏe, quên  bài tập mất,  giúp   đỡ với thầy cô  ?”
 
Khổ nhục kế ,  đây bọn họ thường xuyên dùng chiêu .
 
“Ồ.”  gật đầu lướt qua bọn họ.
 
Thế nhưng,  khi tiết học đầu tiên kết thúc, bọn họ   giáo viên tiếng Anh "mời"  văn phòng. Người cùng  "mời"  còn  Lâm Tuân.