“Khóc  , chỉ  ,  ở ngoài vất vả kiếm tiền để bà ở nhà trông con, thế mà con cũng  trông , bà còn mặt mũi mà  .”
 
Dượng Lâm lên tiếng, ông  nhíu mày chất vấn  .
 
Mẹ  cắn môi phản bác: “Lâm Tuân  bao giờ  cho   chuyện ở trường của thằng bé,  cũng  rõ tình hình bài tập của nó, ông trách  thì  ích gì?”
 
“Chẳng lẽ  nên trách bà?” Dượng Lâm ngẩng đầu, khóe mắt liếc thấy  thì  lạnh một tiếng: “Cuối cùng cháu cũng về  ?”
 
 đặt cặp sách xuống, biểu cảm lạnh lùng: “Ừm,  chuyện gì ?”
 
Dượng Lâm nhướn mày: “Có chuyện gì ư? Cháu  xem, hôm nay cháu ở trường hại thằng Lâm Tuân  mời phụ , thầy cô giáo bảo ngày mai   đến, cháu nghĩ ai là   mất mặt?”
 
 ừ một tiếng  : “Dù  thì   mất mặt cũng   , ở trường, Lâm Tuân  cho    là chị của  , thế nên chuyện  liên quan gì đến ?”
 
“  Lâm Tuân  hết , nếu lúc đó cháu thừa nhận là   thì  đến nỗi rắc rối thế ?”
 
“Nếu lúc đó  thừa nhận là  ,  bây giờ   mời phụ  chính là   .”
 
“Cái đó vốn là cháu .”
 
“ là   đấy,  thì ông bảo cảnh sát bắt  ?”
 
  hề lùi bước, mặt  cảm xúc  dượng Lâm, từng bước ép sát. Ông  nhíu mày thật sâu, ngạc nhiên  .
 
  ông  ngạc nhiên điều gì. Ông  thường xuyên than vãn ở nhà,   một  hai ,  đây  luôn nhẫn nhịn,  bao giờ  chuyện  cãi  ông  như hôm nay.
 
Ngực dượng Lâm phập phồng dữ dội, thấy    , ông  lập tức  sang trừng  : “Bà xem bà dạy  đứa con gái  gì !”
 
Mẹ  hé miệng, biện minh  : “Giao Giao  cũng  sai.”
 
“Được lắm, thái độ xử lý của bà như  đấy ?”
 
Dượng Lâm tức giận  thẳng dậy, chỉ    mà mắng: “ ở ngoài vất vả kiếm tiền, về nhà   chịu đựng cái thái độ của hai  con bà,  thấy   thể ở cái nhà  thêm lúc nào nữa!”
 
Nói xong, ông   dậy, kéo áo khoác  cửa, đẩy  một cái  : “Đợi khi nào bà nhận   lầm của ,  mới  về.”
 
Sau đó là tiếng sập cửa mạnh. 
 
Căn phòng  trở về với sự tĩnh lặng,   ôm mặt thở dài liên tục.
 
Lâm Tuân cũng  chơi game nữa,    dậy liếc   và : “Đồ  chổi.”
 
Đây là câu cửa miệng mà   dùng để mắng chúng . 
 
Chuyện của bố   và     phức tạp. Hai  họ vốn là thanh mai trúc mã cùng một làng, bố   vì tiền đồ mà bỏ  . 
 
Sau  họ đều kết hôn, bố Lâm Tuân mất vợ,   và bố  cãi vã suốt ngày, cuối cùng đành ly hôn. Nhiều năm , hai  gặp ,  đó cùng  xây dựng một gia đình mới.
 
Lâm Tuân luôn cho rằng  bất hạnh là do  . Nếu là  đây, chúng    cũng cho qua. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-vut-bo-dao-duc-toi-thay-nhe-nhom-han/chuong-4.html.]
 
Thế nhưng cái thái độ c.h.ế.t tiệt của bố   càng khiến  thêm tức giận, chút lý trí cuối cùng của  cũng sụp đổ,  lạnh lùng ngẩng đầu: “Cậu  gì?”
 
Lâm Tuân vẫn  nhận  mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “ , cả nhà các  đều là  chổi, cô,  cô cũng . 
 
Ở nhà chúng  mà còn   điều, nếu   bố , cô và  cô   ngủ bụi ngủ đường từ lâu , hai  còn mặt mũi nào mà cãi tay đôi với bố ? Còn chọc cho ông  tức giận bỏ .”
 
Cậu    ngừng, càng  càng hăng, đầu   càng cúi thấp, sắp  đến nơi.
 
 gật đầu,  bình tĩnh bước  bếp. Khi bước , trong tay   thêm một con d.a.o  bếp. Lưỡi d.a.o sáng loáng, ánh lên màu bạc trắng.
 
  với Lâm Tuân: “Lại đây nào,  nãy   gì,   cho   một  nữa?”
 
Lâm Tuân: “…”
 
Nửa đêm,  thức dậy uống nước,  thấy cửa phòng   hé mở, bên trong  tiếng động.
 
Bà  vẫn  ngủ ư?
 
 nhẹ nhàng bước tới,  hề  ý thức rằng việc lén lút  trộm là sai trái.
 
Mẹ  đang gọi điện cho dượng Lâm, đáng tiếc là gọi mấy cuộc nhưng ông  đều  ,  đó còn tắt máy.
 
Sau khi đóng cửa ,  suy nghĩ hai giây,  đó  thư phòng lục tìm những tài liệu ông  mới sắp xếp gần đây,   về phòng gọi điện cho bên môi giới bất động sản.
 
Đối phương vẫn  nghỉ ngơi,   thẳng  vấn đề: “ đổi ý , chiều mai chúng   thể ký hợp đồng.”
 
Sáng hôm  dượng Lâm  đến trường. Ông  thấy  mà  như  thấy,  chỉ ,  còn tinh ý nhận  ông    quần áo.
 
Suốt tối hôm qua ông   về nhà, thế mà hôm nay   quần áo.
 
…
 
Sau khi tan học,  lên xe của bên môi giới bất động sản đến công ty.
 
Quá trình ký hợp đồng diễn   thuận lợi, đối phương thấy  là học sinh nên  giảm giá  nhiều.
 
Sau khi mua xong nhà, trong thẻ còn  hơn tám trăm nghìn,   nhờ bên môi giới  xem nhà giúp, liệt kê một danh sách  nhờ   mua sắm giúp   đồ nội thất và vật dụng cần thiết còn .
 
Sau khi  việc   định,   mời   ăn một bữa, địa điểm  chọn là khách sạn mà dượng Lâm đang ở.
 
Khi ăn,  môi giới cảm thán: “Tuổi trẻ mà  giỏi giang thế  thì tương lai rộng mở lắm.”
 
 mỉm  gật đầu lấy lệ, ánh mắt  rời khỏi cửa khách sạn.  lúc hai chúng  sắp ăn xong, cuối cùng  cũng  thấy bóng dáng quen thuộc . 
 
Khoảnh khắc , ánh mắt    môi giới trở nên vô cùng nhiệt tình: “Có một chuyện  cần  giúp.”
 
Người môi giới: ?
 
  với  môi giới rằng việc mua nhà là ý của bố , ông  hiện đang ở trong khách sạn, chờ bên môi giới qua.