Sau khi họ kết hôn, mặc dù sống trong nhà dượng Lâm, nhưng tất cả đồ dùng sinh hoạt lớn nhỏ trong nhà, thật  đều do   sắm sửa.
 
Với nguyên tắc  để  cho bọn họ một xu nào, thậm chí  còn gói ghém cả cọ bồn cầu mang .
 
À, còn nửa chai nước tẩy bồn cầu trong nhà vệ sinh nữa. Vì đồ đạc đặc biệt,   để chung với những thứ khác mà chỉ tiện tay móc .
 
Ai ngờ   đến cửa,    thấy dượng Lâm   những lời ngông cuồng như .
 
Mẹ  trừng to mắt, mặt đỏ gay, cổ cũng đỏ bừng định phản bác, thì ngay  đó,  từ trong nhà xông , hét lớn: “Mẹ, tránh !”
 
Mẹ  theo bản năng lùi  vài bước.
 
Dượng Lâm  thấy tiếng động thì nhíu mày  , nhưng  định mở miệng mắng  thì nửa chai nước tẩy bồn cầu từ  trời rơi xuống,  bộ nước bên trong đổ hết lên  ông   sót một giọt nào.
 
Đồng thời,  rút cọ bồn cầu ,  chọc   ông   lớn tiếng : “Toàn mùi phân thôi,  đây,  rửa sạch sẽ cho ông.”
 
Dượng Lâm: “…”
 
Cuối cùng ông  bùng nổ, ông   thể nhịn  nữa, dùng tốc độ nhanh nhất đời   thành thủ tục ly hôn với  , còn quét hai  con   khỏi cửa.
 
Còn bản  ông  cũng thành công  chúng  chọc tức đến mức  nhập viện.
 
Gió lạnh thổi  phố,  và    : “Bây giờ chúng   ?”
 
“Đi ăn lẩu , ngày  thế  đương nhiên  ăn mừng thật vui vẻ chứ.”
 
Thế là nửa tiếng , khi Lâm Tuân hò reo cùng đám bạn bè của   bước  quán lẩu, thứ    thấy chính là hai  con  đang suýt  cay đến chảy nước mắt.
 
Lâm Tuân dừng bước, ngạc nhiên  chúng .
 
Mẹ  cũng  thấy  , nhưng theo nguyên tắc  lớn  chấp nhặt trẻ con, bà giơ tay chào hỏi.
 
Ai ngờ Lâm Tuân  ngẩng cằm,  như  thấy mà lướt qua bên cạnh chúng . Cậu  giả vờ  thấy,   nghĩa là đám đàn em bên cạnh   cũng  thấy.
 
Đám con trai  chẳng  não, nhanh chóng nịnh bợ : “Anh Tuân,  của Lê Giao Giao đang chào  đấy.”
 
“Chết tiệt, ghê thật,  cô  mà cũng quen  Tuân, chắc bình thường Lê Giao Giao nhắc đến  với  cô   ít  nhỉ.”
 
“Chậc chậc,  Tuân   chả thèm để ý đến cô , thế mà cả nhà cô  đều    Tuân ?”
 
Đáng tiếc, lời nịnh nọt  đặt sai chỗ.
 
Thấy sắc mặt Lâm Tuân ngày càng khó coi, cuối cùng khi  thể nhịn  nữa,   thản nhiên  với Lâm Tuân: "Mặc dù   ly hôn với bố con và   tư cách quản thúc con nữa, nhưng bây giờ bố con đang ở bệnh viện, con   thăm ông  ?"
 
Mông Lâm Tuân như  bỏng mà bật dậy, cả mặt  rõ hai chữ "Tiêu ". Mối quan hệ giữa   và  cuối cùng cũng  giấu  nữa.
 
Các nam sinh bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-vut-bo-dao-duc-toi-thay-nhe-nhom-han/chuong-7.html.]
 
"Ôi trời,    thấy gì thế?"
 
"Mẹ của Lê Giao Giao và bố của Lâm Tuân..."
 
"Hai  đó sẽ   là loại quan hệ mà  nghĩ  nhỉ?"
 
Lúc  Lâm Tuân  còn  sức  mà giải thích,   vội vàng  nhanh ba hai bước tới, trừng mắt  chằm chằm : "Mấy    gì bố ?"
 
 nhúng một miếng lòng bò  đáy nồi lẩu, cố nhịn nước mắt cay xè mà : "Ai   chứ, ông   chơi mấy phát là  viện ,  mà   thăm thì nhanh lên ,  thì lát nữa là tự khỏi  đấy."
 
Lâm Tuân: "..."
 
 thấy gân xanh  trán   nổi lên,  thể nhịn  mà hỏi : "Bị chơi mấy phát? Cô  ý gì?"
 
 dùng vẻ mặt phức tạp liếc   , ngay  mặt  ,  rút chiếc cọ bồn cầu bên cạnh , háo hức : "Cái  nè,    thử ?"
 
Lâm Tuân: "..."
 
Lâm Tuân tức giận đùng đùng rời .
 
Lần gặp    là  buổi học đầu tiên của tuần , mối quan hệ của chúng  cũng   bại lộ, những nữ sinh  đây từng đầy ác ý với ,  đầu tiên dùng ánh mắt phức tạp,  đa cảm  xen lẫn vẻ lấy lòng  chằm chằm .
 
"Hóa   đây Lê Giao Giao mang đồ cho Lâm Tuân đều là do  lời  lớn trong nhà."
 
"Vậy chúng   hiểu lầm cô  , nhưng tại  Lâm Tuân  giải thích chứ?"
 
"Chắc là vì hư vinh thôi, dù  thì điều kiện của Lê Giao Giao cũng khá  mà."
 
"  bảo  mà, với điều kiện của cô  thì    cần  chó liếm..."
 
"Lần      ."
 
Tuy nhiên, tin tức   ly hôn với bố   cũng  cánh mà bay. Ánh mắt của các bạn học trong lớp  chúng  phức tạp muôn phần.  chúng   kịp đáp .
 
Bởi vì dượng Lâm thật sự  bệnh , những năm  ông  uống rượu, thức khuya, phóng túng quá độ, khiến cho cơ thể vốn    khỏe mạnh càng thêm suy kiệt. Lần    chọc tức, ông    liệt giường suốt một tuần.
 
Mà  tình bé nhỏ Tiểu Vân,  mà  đây ông  nâng niu như báu vật, chỉ  một ngày ông  nhập viện  mang theo những thứ ông  mua cho  rời khỏi thành phố  ngay trong đêm.
 
Có lẽ là   thì tình cũng nhạt, dượng Lâm cảm thấy vô cùng cô đơn, đột nhiên bắt đầu nhớ nhung những điều   của  .
 
Vì , việc đầu tiên ông    khi xuất viện chính là tìm   để giả vờ đáng thương.
 
 một khi     thấu thì dù mười con trâu kéo bà cũng   đầu , những cuộc điện thoại của dượng Lâm bà đều  , thậm chí còn chặn tất cả các  lạ.
 
Sau gần một tháng dây dưa  dứt, cuối cùng ông  cũng bắt  dịp họp phụ  cuối kỳ, ông  chặn  và   ở cổng trường.
 
Dượng Lâm   và   với vẻ mặt vô cùng chân thành: "Bây giờ  mới , chỉ  em là đối  với  nhất,  về  em, chúng  sẽ sống  với ."